[Daddy]Chương 44 – Úc Chấp: Tát nó hai cáiĐôi chân Omega lơ lửng trên không, hoảng hốt đạp loạn nhưng vô ích. Cổ họng bị siết chặt không thể cất tiếng cầu cứu, chỉ đành bị Úc Chấp xách đi như một con gà con.
Trong mắt người ngoài, hai người họ trông như một cặp tình nhân đang mặn nồng, cũng có thể là hai anh em thân thiết.
Thấy Úc Chấp đưa mình về phía nhà vệ sinh của nam Beta, Omega hoảng hốt. Cậu ta là một Omega, sao có thể vào nhà vệ sinh của Beta được. Cổ lại bị siết đến đau điếng, Omega vốn được nuông chiều từ nhỏ không cầm được nước mắt, tủi thân vô cùng.
Úc Chấp cảm nhận được sự ẩm ướt trên tay, cúi mắt nhìn. Lông mi của Omega trắng như bạc, những giọt lệ tròn xoe không ngừng lăn dài.
Một cảm xúc đặc biệt trỗi dậy trong lòng.
Rất nhẹ, tạm thời bị anh bỏ qua. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Omega này, cảm giác như đã gặp ở đâu đó, anh đã có cảm giác này rồi. Cho đến hôm nay, anh vẫn không nhớ ra cậu ta trông giống ai.
Trong nhà vệ sinh còn có người. Người đó liếc nhìn hai người, cảm thấy có gì đó không ổn liền né sang một bên. Omega thì vừa sợ hãi vừa xấu hổ, nhắm chặt mắt lại. Úc Chấp thô bạo đẩy Omega vào trong, dùng chân đá đóng cửa buồng vệ sinh.
Người trong nhà vệ sinh kiễng chân lên, tò mò ngó nghiêng, chậc chậc, một Beta mà cũng chơi bạo gớm, ghê thật. Hắn không đi, mà sửa sang lại bản thân rồi yên lặng nghe lén. Chỉ nghe thấy tiếng khóc thút thít, mềm mại đến mức khiến tim người ta cũng phải tan chảy.
Úc Chấp nới lỏng tay một chút, ánh mắt dò xét. Anh còn chưa làm gì, Omega đã khóc không ngừng, khóc đến mức mặt mày trắng bệch, khóc đến hụt hơi.
Khóc đến mức vẻ chán ghét trên mặt anh càng thêm đậm đặc.
"Im lặng."
Omega bị anh đột ngột lên tiếng làm cho giật mình, mím môi cố nén nước mắt, kết quả là nín đến mức nấc lên.
Người bình thường có lẽ sẽ thấy một Omega mềm mại như vậy thật đáng yêu, nhưng Úc Chấp chỉ thấy phiền phức. Khóc lóc không chỉ ồn ào mà còn vô dụng. Bàn tay vừa nới lỏng lại siết chặt, dùng sức. Chiếc cổ mảnh khảnh của Omega, chỉ cần anh muốn là có thể dễ dàng bẻ gãy. Lần này còn mạnh hơn trước, hơi thở của Omega bị nghẹn lại, tiếng nấc cũng ngừng.
Cậu ta đáng thương nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ đầy sợ hãi.
"Cậu theo dõi tôi lâu rồi, tôi chỉ cho cậu một cơ hội giải thích. Nghĩ cho kỹ lý do của cậu đi."
Mặt Omega bị nín thở đến đỏ bừng, môi thì hơi tím lại, vẻ mặt từ sợ hãi chuyển sang đau đớn. Khi Úc Chấp buông tay, cơ thể cậu ta mềm nhũn ngã xuống. Úc Chấp không đỡ, lạnh lùng nhìn Omega ngồi phịch xuống bồn cầu, một tay ôm ngực, giọng nói yếu ớt: "Tôi… tôi bị bệnh tim…"
Cậu ta vừa nói vừa mò mẫm chiếc túi đeo chéo hình chim cánh cụt lông xù của mình.
Ngay khoảnh khắc cậu ta lấy đồ ra, Úc Chấp đã cảnh giác chặn lại. Tay Omega run lên, lọ thuốc rơi xuống đất, thuốc viên bên trong văng tung tóe.
"Thuốc… thuốc của tôi…"
Omega trông có vẻ rất đau đớn. Úc Chấp nhìn những viên thuốc lăn lóc trên sàn, đúng là thuốc thật. Chỉ là anh không muốn đưa tay nhặt những thứ trên sàn nhà vệ sinh công cộng.
Cửa buồng vệ sinh được mở từ bên trong. Úc Chấp một tay lôi Omega ra ngoài, không hề đối xử dịu dàng vì cậu ta phát bệnh. Chỉ riêng việc cậu ta theo dõi anh nhiều lần, có chết cũng là tự tìm lấy.
Gã Beta đang nghe lén bên ngoài bị ánh mắt lạnh lùng của Úc Chấp dọa cho lùi lại. Omega loạng choạng ôm ngực bị anh lôi đi, nhét vào xe, rồi chạy đến một bệnh viện gần đó.
Khi đến bệnh viện, Omega gần như đã mất ý thức. Giây phút cuối cùng, cậu ta nắm lấy tay Úc Chấp giải thích: "Tôi… tôi không có ý định làm hại anh."
Úc Chấp không khách khí gạt tay cậu ta ra, lấy điện thoại từ trong túi cậu ta rồi lại nắm lấy tay cậu ta dùng vân tay mở khóa. Omega đang hấp hối lại như bừng tỉnh, cố giật lại nhưng thất bại, chỉ đành van xin: "Không được xem mục yêu thích của tôi, không được xem lịch sử tìm kiếm, không được xem album ảnh của tôi…"
Omega bị đẩy vào phòng cấp cứu.
Một y tá đến tìm Úc Chấp ký tên. Úc Chấp khó hiểu, ký tên gì?
Nhìn tờ giấy y tá đưa, cũng coi như mở mang tầm mắt. Hóa ra còn có quy trình phiền phức như vậy: "Tôi sẽ liên lạc với người nhà cậu ta ngay."
Y tá: "Cậu không phải à? Được rồi, vậy cậu nhanh lên."
Úc Chấp mở danh bạ, liên lạc với [Người Bố Tuyệt Vời Nhất Thế Giới], vì đối phương lưu tên mẹ là [Người Mẹ Tuyệt Vời Nhất Nhưng Rất Bận].
Điện thoại gần như được bắt máy ngay lập tức, anh còn chưa kịp mở lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!