Chương 43: (Vô Đề)

[Daddy]Chương 43 – Đánh gãy cánh uyên ương? Chiếc Audi RS7 màu đen đánh một vòng cua điệu nghệ rồi dừng gọn ghẽ trong bãi đỗ trước cục cảnh sát, gần như thu hút mọi ánh nhìn của những người xung quanh. Dù chưa đến mười giờ sáng, nhưng trước cửa cục cảnh sát vốn mở cửa 24/24 đã người ra kẻ vào không ngớt.

Khung cảnh hết sức bận rộn.

Từ trong ra ngoài, người đứng người ngồi lác đác, có người trên thân còn vương máu, có người không ngừng gọi điện, kẻ khóc người ngủ, có người đang khuyên giải, lại có kẻ trông như sắp sửa lao vào ẩu đả.

Một chiếc xe cảnh sát chạy tới, hai gã trai tóc vàng hoe say khướt lại bị giải xuống.

Úc Chấp dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn trong hộp tỳ tay, mở cửa xe, một luồng gió lạnh ùa vào. Anh có phần không cam tâm tình nguyện bước xuống, vạt áo khoác đen dài đến bắp chân khẽ lay động theo từng bước đi.

Những nơi anh đi qua, âm thanh ồn ã vốn có bỗng im bặt, người ta bất giác dõi mắt nhìn theo anh, ánh mắt của họ còn hơn cả kinh diễm, đơn thuần chỉ là sững sờ đến câm lặng trước một vẻ đẹp gây chấn động.

Alpha đang nằm ngủ trước cửa cục cảnh sát bị gió thổi cho tỉnh giấc, mơ màng mở mắt. Chiếc áo khoác đen toát lên khí chất cao quý, ẩn sau đó là bộ âu phục tinh xảo, tao nhã. Mái tóc dài màu bạc của người Beta đang tung bay trong gió, đuôi tóc lướt qua sợi xích kính bằng vàng buông thõng. Thứ lay động không phải sợi xích kính, mà là trái tim của kẻ ngoài cuộc.

Gọng kính chỉ có nửa dưới như một sợi dây chuyền vàng hoa lệ vắt trên làn da trắng lạnh của anh, người Beta thờ ơ đảo mắt, tròng kính càng làm tăng thêm vẻ lạnh lẽo cho đôi ngươi màu sáng. Ánh mắt ấy rơi xuống người Alpha trên đất, như nhìn một thứ rác rưởi không hơn.

Ánh nhìn chỉ dừng lại chưa đầy một giây, người Beta đã bước vào cục cảnh sát.

Alpha đã hoàn toàn tỉnh táo, ôm lấy ngực, cố gắng đè lại trái tim đang đập loạn. Mẹ kiếp, cái nhìn vừa rồi khiến hắn hưng phấn quá! Hắn đâu có nhớ mình có thiên hướng M đâu nhỉ?

Úc Chấp được đưa đến phòng thẩm vấn thông thường, không cần phải ngồi trên chiếc ghế tra hỏi hạn chế tự do. Đối với anh, đây là một tín hiệu cho thấy cảnh sát không có đủ bằng chứng.

Anh vẩy vạt áo khoác, thong dong ngồi xuống, hai chân theo thói quen vắt chéo lên nhau, ánh mắt dừng lại trên bảng tên của viên cảnh sát đối diện: Vương Phù Phong.

Một Alpha nam trông chừng ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi. Cửa lại mở ra, lần này bước vào là một viên cảnh sát trẻ tuổi. Đầu ngón chân Úc Chấp khẽ nhịp một cái, là cậu nhóc Lượng ở quán mì cay…

Ánh mắt Úc Chấp lướt một vòng trên người Dư Lượng, anh ta cầm một tập tài liệu, ngồi xuống bên cạnh Vương Phù Phong rồi đưa cho ông, trước mặt mình chỉ để lại một cuốn sổ.

Vương Phù Phong cầm tập tài liệu lên, gõ gõ hai cái xuống bàn, mày chau lại nghiêm nghị: "Trước hết, cảm ơn cậu đã hợp tác với công việc của chúng tôi."

Úc Chấp: "Việc nên làm."

Lời này của anh không hề kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, thật giống một công dân lương thiện của Đế Đô.

Dư Lượng ngồi bên cạnh nhìn anh chằm chằm, cầm chắc bút, sẵn sàng ghi chép bất cứ lúc nào. Dù sao cũng là một cảnh sát mới vào nghề, vẻ tò mò trong đáy mắt vẫn chưa giấu được. Nếu lời tố cáo của người kia là thật, thì người Beta trông có vẻ vô hại trước mắt này chính là hung thủ của vụ án trên du thuyền ngày 23.

Một trọng phạm đơn thương độc mã gây ra bốn người chết, sáu người bị thương.

Vương Phù Phong: "Ngày 23 tháng trước, cậu đang ở đâu? Làm gì?"

Úc Chấp ra vẻ suy nghĩ, rồi lắc đầu.

"Không nhớ ra nữa."

"Xin lỗi."

Vương Phù Phong: "Cậu nghĩ kỹ lại đi."

Thế là Úc Chấp bèn làm ra vẻ mình đang nghĩ lại thật kỹ: "Chắc là ở nhà, hoặc là ra ngoài rồi. Thật sự không nhớ nổi, mỗi ngày tôi cũng có khá nhiều việc. Hơn nữa, chắc hẳn cảnh sát Vương cũng biết tôi không phải người Đế quốc, cho nên với tư cách là một người ngoại tỉnh, tôi vẫn rất tò mò về Đế Đô, thường hay ra ngoài đi dạo khắp nơi."

Dư Lượng thậm chí còn cảm nhận được sự chân thành trên gương mặt Úc Chấp. Anh ta mấp máy môi rồi lại nén xuống, để không làm gián đoạn nhịp điệu thẩm vấn của sư phụ.

"Tôi còn tưởng gọi tôi đến là để giải quyết vụ tôi báo án có người quấy rối mình trước đó." Úc Chấp nghiêm túc hỏi, "Xin hỏi chuyện này điều tra đến đâu rồi? Chỉ là một số điện thoại, tôi nghĩ đối với cảnh sát thì hẳn là rất dễ tìm ra người, sao lâu như vậy vẫn chưa có hồi âm?"

Nụ cười khó hiểu ẩn hiện nơi khóe môi khiến Dư Lượng hơi đỏ mặt. Không phải ngượng ngùng, mà là thấy mất mặt. Thật ra đã tra ra rồi, chỉ là…

Vương Phù Phong: "Chuyện này cậu không cần quá lo lắng, chúng tôi đã khoanh vùng được đối tượng. Tuy nhiên, đối phương tố cáo rằng cậu có liên quan đến một vụ án hình sự."

Chuyện này không cần che giấu, cũng chẳng thể che giấu, dù sao đối phương cũng đã trực tiếp dùng việc này để uy h**p Úc Chấp trên điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!