[Daddy]Chương 41 – Anh đừng theo cô, theo tôi có được không?"Thuốc ư?"
Trì Nghiên Tây ngờ vực ngẩng đầu, nhưng cằm vẫn lười biếng gác lên đùi Úc Chấp, cậu giờ hơi mất sức, bàn tay đang vỗ nhẹ lên đầu cậu của Úc Chấp cũng thuận thế rời đi.
Anh tựa vào lưng ghế sô pha, từ góc này nhìn xuống, Trì Nghiên Tây càng giống một chú cún con.
Trì Nghiên Tây vẫn tin lời Úc Chấp. Lần đầu ngửi thấy mùi thuốc lá của anh, cậu đã cảm thấy nó khác hẳn với của người khác, chẳng hề cay nồng xộc vào mũi, ngược lại còn có vị thanh khổ thoang thoảng. Khi ấy cậu cũng cho là giống mùi thuốc, nhưng chẳng nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần cho rằng đây là thuốc lá của Tam Giác Châu, mùi vị có khác một chút cũng là thường tình.
Hơn nữa, Úc Chấp hút thuốc nhiều như vậy mà tay anh vẫn sạch sẽ, không hề bị ám vàng, trên người càng không có cái mùi dầu thuốc khét lẹt của những tay nghiện thuốc lá lâu năm, lúc nào cũng là mùi thanh khổ dễ chịu này.
Cậu chớp mắt: "Thuốc gì thế?"
Úc Chấp nhìn cậu, đôi môi mỏng mấp máy: "Xuân. Dược."
Kẻ ngốc cũng nghe ra được anh đang cố tình lừa người. Tiếp xúc lâu rồi sẽ phát hiện, dưới lớp vỏ ngoài nghiêm túc của Úc Chấp thực ra lại có chút tinh quái, đặc biệt thích ngấm ngầm trêu chó chọc mèo.
Lời phản bác đã đến đầu môi, Trì Nghiên Tây lại nuốt ngược vào trong, cố nén khóe miệng đang chực nhếch lên: "Ồ, vậy à, thế thì tôi hiểu rồi."
Cậu làm vẻ mặt khoa trương: "Thế nên tôi ra nông nỗi này đều là do anh cả. Anh cố tình hút loại thuốc này trước mặt tôi. Kệ đấy, anh phải chịu trách nhiệm với tôi."
Lần này không chỉ cằm gác lên đùi Úc Chấp, hai tay cậu còn ôm trọn lấy chân anh, ra chiều "tóm được anh rồi, đừng hòng chạy thoát".
Cậu quả là biết chớp thời cơ, vừa dính là ăn vạ ngay.
Giờ thì cậu là Trì Nghiên Tây trong sạch ngây thơ, còn Úc Chấp đã trở thành một beta mưu mô đã lâu.
Úc Chấp khẽ hừ một tiếng, ai bảo cậu ta ngốc chứ, nom cũng lanh lợi ra phết, thời cơ nắm bắt vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa hiểm, cái nồi đen cũng úp xuống gọn ghẽ dứt khoát. Nhưng anh sẽ không sa vào cái bẫy này: "Chịu trách nhiệm với cậu thế nào? Làm. Cậu. Sướng?"
Thô, nói chuyện vẫn thô như ngày nào.
Alpha quả nhiên lập tức biến sắc, giờ cậu chẳng buồn bình luận về điểm này nữa.
Trên sô pha, Úc Chấp thong dong như đang xem kịch, cứ như thể câu nói kinh thiên động địa kia không phải do mình thốt ra. Từ nhỏ đã mưa dầm thấm lâu, anh thật sự không thấy lời nói của mình có vấn đề gì.
Phải biết rằng, ở Tam Giác Châu, người ta còn nói một câu: Anh Úc, anh nói chuyện văn nhã thật đấy.
Trì Nghiên Tây rất không phục, mặt đỏ bừng, nghiến răng: "Hừ, nói thì hay lắm mà có thấy anh ra tay thật đâu. Vừa nãy không biết là ai, hôn cũng không cho, xem cũng chẳng được, chậc chậc~ Đúng là một hoàng hoa đại beta mà~"
Quả là âm dương quái khí, cũng quả là đáng ăn đòn, khóe miệng gần như vểnh lên tận trời.
Cậu chỉ muốn hôn cái môi nhỏ một chút, chỉ muốn lột đồ nếm thử mùi vị của tiểu Úc, cậu quá đáng lắm sao?
Bên ngoài sấm sét mưa giông càng làm đêm thu thêm lạnh, còn không khí giữa hai người trong phòng lại tốt đẹp chưa từng thấy. Úc Chấp đáp lại bằng cách giơ ngón giữa: "Cậu có biết ngón tay này suýt nữa thì bị cậu siết gãy không?"
Cái tên alpha này khít đến mức đáng sợ.
Con đường khai phá còn lắm gian truân đã là điều được định sẵn.
Mặt Trì Nghiên Tây cứ đỏ bừng lên, cậu chỉ nhớ là quả thực rất đau, rồi đưa mắt nhìn ngón giữa thon dài kia.
Lại liếc sang tiểu Úc.
Mảng ướt trên lớp vải màu xám trông rất rõ.
Tiểu Úc to nhỏ thế nào, cậu vẫn nắm khá rõ, dẫu sao cũng là do chính miệng mình từng miếng từng miếng đút cho lớn.
So với ngón giữa, quả thật là… súng lục và hỏa tiễn.
Chắc là chênh lệch vũ khí tầm cỡ đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!