[Daddy]Chương 4 – Alpha như một con chó14:02
Điện thoại nội bộ trên tường vang lên, Úc Chấp vẫn đang cuộn mình trên ghế sô pha, mở mắt: "Cá Muối, nghe điện thoại."
Cá Muối: "Vâng ạ."
Rất nhanh, điện thoại được kết nối, giọng nữ dịu dàng như gió xuân: "Chào anh Úc, bên này là nhà ăn ạ, máy quẹt thẻ báo bữa sáng và bữa trưa anh đều không qua, nên mạn phép làm phiền, xin hỏi có phải anh không được khỏe không ạ? Có cần bên này giúp anh liên hệ nhân viên y tế không?"
Úc Chấp thầm cảm thán sự quan tâm nhân văn của nhà họ Trì đối với nhân viên.
"Xa quá."
"Dạ?"
"Nhà ăn xa quá."
"…"
Đối phương dường như có chút mông lung và lúng túng, Úc Chấp nghe thấy bên trong có một giọng nói thô kệch khác xen vào: "Nó sao thế? Bệnh à?"
"Không ạ, anh Úc nói nhà ăn của chúng ta xa quá." Giọng nữ rõ ràng cố ý hạ thấp nhưng Úc Chấp vẫn nghe thấy.
Anh còn nghe thấy bên kia im lặng một lúc rồi giọng nói thô kệch kia chửi bới, "Hả? Xa? Mười mấy phút đi bộ mà xa? Nó là người cá không có chân à! Có cần tao dời nhà ăn đến cửa nhà nó không, tao nhai nát rồi đút cho nó nhé! Mặc kệ nó! Ăn thì ăn không ăn thì thôi!"
"Anh Mạnh, suỵt—nhỏ tiếng thôi, nhỏ tiếng thôi."
"À, anh Úc, xin lỗi…" Văn Trí nhìn điện thoại, đã bị ngắt máy, cô hoảng hốt mím môi, không lẽ đối phương đã nghe thấy lời của anh Mạnh rồi?
Úc Chấp nhìn chằm chằm lên trần nhà, đột nhiên há miệng, chờ sung rụng.
Hai phút sau, anh ra ghế dài ngoài ban công, há miệng về phía bầu trời xanh biếc.
Hồi Phong Uyển
Đây là nơi ở của gia đình chú út Trì Nghiên Tây, Trì Duệ, ngay cạnh tòa nhà chính, không xa. Dưới giàn nho ở phía tây khu vườn trên không, Trì Nghiên Tây đang đánh cờ với Trì Vân Tiêu.
Trì Vân Tiêu là con trai trưởng của Trì Duệ. Hai năm sau khi cha Trì Nghiên Tây qua đời, Trì Vân Tiêu gần như không rời cậu em này nửa bước, tình cảm hai anh em vô cùng thân thiết.
"Nửa năm không gặp, xem ra tính khí của em tốt lên rồi." Ánh mắt Trì Vân Tiêu dừng lại ở quai hàm vẫn chưa hết sưng của Trì Nghiên Tây, lại liếc qua bàn tay phải dán băng gạc chống nước của cậu. Cậu cả nhà họ Trì chưa bao giờ thảm hại đến thế.
Trì Nghiên Tây chuyên chú vào bàn cờ, đặt một quân đen xuống: "Là ông nội sắp xếp, hơn nữa còn là người của cô út."
Thông tin về việc là tình nhân của cô út, cậu đã vô thức che giấu.
Trì Vân Tiêu cầm một quân trắng lên, xem xét bàn cờ tìm chỗ đi: "Cô út, có cơ hội thật sự phải đi thăm vị truyền kỳ này của nhà họ Trì chúng ta."
Trì Nghiên Tây nhướng mí mắt.
Trì Vân Tiêu: "Tam Giác Châu là chốn đèo heo hút gió, cô út thân là một beta đơn thương độc mã, ở đó thành lập đội lính đánh thuê của riêng mình, lại còn phát triển rầm rộ. Nhân vật truyền kỳ như vậy, nếu có sinh thời mà không đi gặp một lần thì thật là một điều đáng tiếc. Có muốn hẹn một lúc nào đó đi cùng không?"
"Tiện thể mang theo vị kia, gói ghém trả về."
Anh ta đặt quân cờ bạch ngọc xuống như búa bổ, chuyện xảy ra ở Công Quán Dục Hồ đã truyền đi khắp giới, ai cũng biết cậu cả nhà họ Trì bị chính vệ sĩ của mình dùng súng dí vào đầu đi ra khỏi công quán, quả thực đã trở thành đề tài trà dư tửu hậu của mọi người.
Nhân vật nguy hiểm như vậy không nên giữ lại bên cạnh.
Trì Nghiên Tây xoay tròn quân cờ trong tay: "Cái nơi khỉ ho cò gáy ấy, cả đời này em chết cũng không đi."
Trì Vân Tiêu cười không tỏ ý kiến, tiếp tục đánh cờ, chú ý đến vòng tay của Trì Nghiên Tây: "Đổi vòng tay rồi à."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!