Chương 39: (Vô Đề)

[Daddy]Chương 39 – Nồi nào úp vung nấySau khi Úc Chấp trình bày sơ qua tình hình, nhân viên trực tổng đài ghi chép lại rồi nhắc anh nếu có thời gian thì tốt nhất nên đến sở cảnh sát để nộp bằng chứng trong tay, nhưng phía cô ấy cũng sẽ nhanh chóng truy vết số điện thoại này.

Úc Chấp: "Được, cảm ơn."

Trong thư phòng, Trì Nghiên Tây đang chổng phộc mông, hai tay nắm chiếc khăn ướt sũng lau sàn, miệng còn hì hục phụ họa, chạy qua chạy lại khắp phòng.

Xem ra chú chó con được thưởng cho nên vui ra mặt, quả là tràn trề sức sống, chỉ có điều cái sàn lại bị cậu lau cho càng lúc càng ướt, cứ cái đà này thì sàn nhà sắp bị ngâm nước đến nơi rồi.

Cậu lùi về cửa, đứng thẳng dậy lấy cánh tay quệt mồ hôi trên trán, chiêm ngưỡng thành quả lao động của mình, quả thực sáng choang có thể soi bóng người, chứ còn gì nữa, sàn đọng cả một vũng nước đang phản quang kia kìa.

Úc Chấp vừa đặt điện thoại xuống thì một cái đầu nhỏ đã ló ra từ sau khung cửa, một tay vịn khung cửa, tay kia có vẻ như đang túm vạt áo, đối với hành động này, anh chỉ đánh giá là thừa thãi.

Cơ thể này, có lẽ anh còn nhìn thấu đáo hơn cả chủ nhân của nó.

Ánh mắt giao nhau.

"Úc Chấp, tôi dọn xong rồi."

Úc Chấp vứt điện thoại rồi bước về phía cậu, tóc cậu vẫn còn đang nhỏ nước.

Trì Nghiên Tây bỗng dưng căng thẳng, anh qua đây làm gì? Định kiểm tra à? Cẩn thận thế? Nhưng cậu chẳng sợ, cậu dọn dẹp siêu sạch sẽ luôn.

Cậu nép sang một bên: "À phải rồi, cái này của tôi mấy hôm thì khỏi? Cảm giác giờ vẫn hơi tê tê nhưng mà tôi không đau chút nào hết, chẳng có cảm giác gì luôn. Chẳng qua là bị xăm cả ngàn tám trăm mũi kim thôi, đối với một Alpha mình đồng da sắt như tôi thì nhằm nhò gì, anh là Beta chắc không hiểu đâu, tôi…"

Úc Chấp nắm lấy tay nắm cửa, ánh mắt lạnh như băng: "Bọn Alpha các cậu chỉ là một lũ rác rưởi đ*ng d*c khắp nơi."

Cánh cửa đóng sập, ngăn cách hai thế giới.

Trì Nghiên Tây: ?

Cậu muốn phản bác, nhưng ngẫm lại biểu hiện của chính mình thì lại chẳng biết cãi vào đâu. Nhưng bọn họ cũng có điều khiển được đâu, ai bảo họ có tuyến thể với cả cái kỳ mẫn cảm phiền phức chứ.

Úc Chấp gõ một điếu thuốc ra, sự ác cảm thuần túy của anh đối với hai giống loài Alpha và Omega này đã mọc rễ từ tận đáy lòng. Trước đây, nhiều lúc anh từng nghĩ, giá như những kẻ thuộc hai giống loài này chết sạch cả thì hay biết mấy.

Nếu yêu là yêu cả đường đi lối về, thì ghét chính là giận cá chém thớt.

Anh hiểu rõ đạo lý này.

Vậy nên anh vẫn luôn ẩn nhẫn.

Trùng hợp thay, Trì Nghiên Tây cũng là một Alpha. Anh vẫn nhớ lời khuyên của bác sĩ dạo nọ, nếu thật sự không làm được, cậu có thể thử thiết lập một mối quan hệ thân mật với một Beta trước.

Anh thấy cũng có lý.

Nhưng anh vẫn luôn không làm được.

Chỉ cần nghĩ đến việc sẽ quấn lấy một cơ thể nào đó là anh đã thấy buồn nôn.

Nhưng hiện tại, mọi phản ứng, mọi biểu cảm của Trì Nghiên Tây vẫn nằm trong phạm vi anh có thể chấp nhận.

Số lạ kia vẫn không ngừng gửi tin nhắn quấy rối, anh cầm điện thoại lướt xem, điếu thuốc nơi khóe miệng dần cháy thành tro.

[Cưng ơi, xem anh mua sườn xám cho em này, em mặc vào chắc chắn sẽ đẹp vô cùng. Đích thân anh đến tận tiệm đặt may cho em đấy, anh chờ đến ngày em mặc nó lên người.]

Hơn chục tấm ảnh được gửi tới, sườn xám đủ màu sắc, đủ kiểu dáng, quả thực tinh xảo đẹp đẽ. Úc Chấp xem từng tấm một, rồi dừng lại ở một chiếc sườn xám màu đỏ. Góc ảnh để lộ một phần hộp đóng gói, tuy rất nhỏ nhưng phóng to lên có thể thấy được logo thương hiệu.

Anh dụi mạnh điếu thuốc vào gạt tàn.

Lên mạng tìm kiếm là ra ngay tiệm này, một tiệm may đo cao cấp chỉ chuyên làm sườn xám. Dù thông tin không nhiều nhưng địa chỉ, số điện thoại đều có đủ. Anh lơ đãng xoay xoay hộp thuốc, hàng mi rũ xuống che đi vẻ mặt lúc này của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!