[Daddy]Chương 35: Nơi hoang hoải một mầm non vừa hé (Bù chương đã hứa)Úc Chấp bị cho nghỉ phép, sau khi chọc tức Trì Nghiên Tây, anh được hưởng một kỳ nghỉ phép có lương không biết ngày nào mới dứt, đến nay đã ba ngày rồi.
Cái đãi ngộ này quả thực khiến anh có chút xiêu lòng, chỉ muốn chọc tức Trì Nghiên Tây lần thứ hai, lần thứ ba, để rồi có thể nghỉ mãi cho đến khi chị Hồng gọi anh về Tam Giác Châu.
Anh khoác một chiếc áo dài rồi đi từ trên lầu xuống, lướt qua phòng ăn và nhà bếp, mọi thứ vẫn như thường lệ, cứ như thể cơn điên của Alpha hôm đó chưa từng tồn tại. Anh đã lên mạng tìm người giúp việc đến dọn dẹp, tuy nhà họ Trì có sắp xếp người đến quét tước vào giờ cố định mỗi ngày, nhưng anh cho rằng cái hiện trường hôm đó đã vượt quá phạm vi công việc của họ rồi.
Bản thân anh vốn rất ghét phải làm những việc ngoài phận sự, thế nên mỗi khi có chủ thuê nào định chiếm hời mà bắt anh làm thêm, anh đều muốn khử luôn kẻ đó.
Dù anh sẽ không khử thật, nhưng làm thêm thì cũng đừng hòng.
Đẩy cửa ra, gió thu lạnh buốt ập vào mặt, Úc Chấp không quen nổi, bất giác rùng mình một cái. Anh không dám tưởng tượng mùa đông ở đây sẽ lạnh đến mức nào, thậm chí còn ngờ rằng mình sẽ chết cóng ở đây mất. Cái chết ấy cũng kể như đặc biệt, trước nay anh chưa từng nghĩ tới. Chết rồi có thể đến khu danh thắng làm một pho tượng băng, thu phí chụp ảnh chung. Nhưng nghĩ lại, nếu thế thì sẽ có khối kẻ sáp lại gần, thấy hơi ghê tởm, thôi bỏ đi vậy.
Cảm giác gáy lành lạnh, anh còn chưa ra khỏi cửa đã quay gót trở vào. Lúc ra lần nữa, trên cổ đã có thêm một chiếc khăn quàng màu xám, quấn kín mít không để hở chút da thịt nào, ngay cả nửa dưới khuôn mặt cũng giấu nhẹm vào trong khăn.
Anh một mạch đi về phía phòng tập được trang bị riêng cho các vệ sĩ. Chuyện huấn luyện cho Trì Nghiên Tây có lẽ đã chấm dứt tại đây, anh lại được nghỉ phép, cứ ru rú trong phòng mãi thì người cũng han gỉ mất, anh cần phải duy trì việc rèn luyện.
Một cơn gió thổi qua, Úc Chấp nheo mắt lại.
Giờ mà phóng xe máy thì lạnh quá, anh đành đi bộ vậy.
Khi Úc Chấp xuất hiện ở phòng tập, tất cả mọi người đều dừng động tác, vẻ kinh ngạc không tài nào giấu nổi. Những người quen biết đưa mắt nhìn nhau, bộ dạng như có cả đống chuyện muốn nói.
Phòng tập đủ lớn, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương thanh mát. Nhân viên mặc đồng phục màu xanh bơ luôn chú ý dọn dẹp, về mặt vệ sinh thì Úc Chấp rất hài lòng, từ sàn nhà, cửa sổ cho đến các loại thiết bị tập luyện đều sạch bóng loáng. Nhưng quan trọng nhất là ở đây đủ ấm.
Anh đã đến quầy lễ tân lấy chìa khóa tủ đồ, treo áo khoác vào trong. Trong tủ không chỉ đặt túi thơm mà còn có cả túi bọc quần áo dùng một lần, những chi tiết nhỏ này thật sự khiến người ta thấy vui vẻ trong lòng.
Đến đây, điều duy nhất khiến Úc Chấp không hài lòng chính là nó quá xa chỗ ở của anh.
Trước khi tập phải khởi động, Úc Chấp đi đến một chỗ khá trống, có nắng chiếu vào và bắt đầu vận động, có thể cảm nhận rõ ràng từng ánh mắt đang đổ dồn lên người mình.
Thôi được, giờ lại có thêm điểm thứ hai khiến anh không hài lòng.
Dù đã quen với đủ loại ánh mắt dán trên người, nhưng không có nghĩa là anh thích.
Những kẻ nhìn anh chia làm ba loại: một là thuần túy xem cho mới lạ, hai là muốn học lỏm, loại còn lại thì bị sắc đẹp hấp dẫn, chia nhỏ ra nữa thì có kiểu thưởng thức đơn thuần và thưởng thức không đơn thuần.
Úc Chấp mặc một bộ đồ thể thao màu xanh đen, quần áo chẳng có gì đặc biệt nhưng đôi chân dài kia lại quá đỗi thu hút, mái tóc dài búi thành củ tỏi lại thêm vài phần đáng yêu, thật khiến người ta thèm thuồng.
Khởi động chừng hai mươi phút, Úc Chấp bắt đầu buổi tập chính thức. So với việc dùng các loại máy móc, anh thực ra thích đối kháng thật hơn, đây cũng là cách luyện tập trước nay của anh.
Nhưng anh không rõ thực lực của đám người này, chọn tới chọn lui toàn gà mờ sẽ khiến anh rất bực mình, thế nên anh dứt khoát bỏ qua, đi đấm bao cát. Đấm bao cát anh không có thói quen đeo găng, cứ tay không mà nện thẳng vào.
Mọi người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, ý là thế thôi á? Cách tập tầm thường thế này thôi ư? Mà luyện được ra kẻ mạnh như vậy à?
"Đội trưởng!" Thẩm Gia Nhất vui vẻ chạy tới, mặt mày hớn hở, "Đội trưởng, anh đến phòng tập rồi."
Úc Chấp vung chân, cú đá mang theo tiếng gió rít găm thẳng vào bao cát, khiến nó lắc lư dữ dội. Anh "ừm" một tiếng từ trong mũi.
Thẩm Gia Nhất khó khăn lắm mới chộp được cơ hội, lấy hết can đảm nói: "Đội trưởng, anh có thể đấu tập với em một lần không ạ?"
Úc Chấp lại tung một cước nữa khiến bao cát gần như văng ngang. Lần này, trong đám người quan sát có kẻ kinh hãi, cú đá này tuyệt đối có thể đá chết người.
"Không được."
Anh đã xem Thẩm Gia Nhất đấu với Trì Nghiên Tây rồi, thực lực của Thẩm Gia Nhất đối với anh mà nói, đấu tập cũng chỉ như tập cùng, thuần túy lãng phí thời gian.
Luôn luyện tập với người yếu hơn mình có mặt hại của nó, sẽ dần bị kéo chậm lại, quen với nhịp điệu của đối phương, bất giác mà yếu đi. Cho nên trong đối chiến, người được kích phát tiềm năng, vĩnh viễn là kẻ yếu hơn.
Thẩm Gia Nhất nhanh chóng xua đi nỗi thất vọng: "Đội trưởng có thể cho em một lý do được không ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!