Chương 30: (Vô Đề)

[Daddy]Chương 30: Mệnh lệnh của beta: Biểu diễn trước mặtTrì Nghiên Tây quăng mạnh cánh tay Úc Chấp ra, gần như bật nảy người dậy. Gã beta này đang nói năng linh tinh cái gì thế!

"Với lại cách nói chuyện của anh cũng thô lỗ quá rồi đấy!"

Cậu phát hiện ra rồi, gã beta này trông thì cao sang tao nhã, nhưng từ ngữ dùng trong phương diện này lại thẳng tuột, thô thiển lạ thường.

Rốt cuộc anh ta đang dùng cái miệng đẹp đẽ đó để nói cái quái gì vậy!

So với phản ứng dữ dội của Alpha, Úc Chấp từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ quan sát như người ngoài cuộc, như thể đang đối mặt với một đối tượng nghiên cứu nào đó. Anh chỉ cần thả ra thứ cần thiết, việc tiếp theo là chờ đợi đối phương tự mình biến đổi.

Rồi anh sẽ rút ra kết luận từ sự quan sát đó.

Trì Nghiên Tây bồn chồn đi đi lại lại, lẩm bẩm một mình: "Tôi muốn anh…"

"Ha— haha— đúng là chuyện cười lớn nhất thiên hạ, tôi là alpha đấy!"

Úc Chấp rõ ràng chưa nói gì, Trì Nghiên Tây đã phản bác trước. Cậu dừng lại, dùng tư thế nhìn xuống phóng tầm mắt về phía gã beta trên giường: "Đừng nói cái gì mà alpha của anh bị beta "làm", cho dù có thì cũng không phải là tôi. Tôi, Trì Nghiên Tây, tuyệt đối sẽ không! Không muốn! Không cần! Không thể nào!"

Chắc như đinh đóng cột.

Thiếu điều nhổ một bãi nước bọt xuống đất cho nó thêm phần chắc nịch.

Vì quá kích động, Trì Nghiên Tây nói xong một tràng dài liền thở hổn hển, đôi mắt hoa đào trừng trừng nhìn Úc Chấp, ra chiều "anh mà dám phủ nhận, tôi sẽ lao vào cắn anh".

Úc Chấp vẫn ung dung tự tại, thậm chí còn vê một lọn tóc rủ trước ngực mà nghịch. Mái tóc màu bạc quấn quanh ngón tay trắng ngần. Khi thẩm vấn người ta có một quy luật, đối phương càng gào thét phủ nhận một cách cuồng loạn, chứng tỏ đối phương càng chột dạ.

Là người thẩm vấn, chỉ cần thả mồi một cách thích hợp.

"Vậy những lần cậu "dựng" lên với tôi là?"

"Là bệnh!"

"Tôi có bệnh!"

Ba chữ này lại được Trì Nghiên Tây nói ra với vẻ tự hào. Cậu còn chống nạnh, ưỡn ngực ngẩng đầu: "Không phải đã gửi cho anh báo cáo kiểm tra của tôi rồi sao."

Đôi mắt đảo một vòng, lại thấy vết thương chưa xử lý xong trên tay Úc Chấp. Cậu do dự một lúc rồi vẫn bước tới, lấy từ hộp cứu thương một lọ bột thuốc thúc đẩy liền sẹo. Vừa rắc lên vết thương vừa nói: "Xem ra anh không hiểu, vậy để tôi giải thích cho. Sở dĩ tôi xảy ra tình trạng đó…"

Nhắc đến vẫn không tránh khỏi ngại ngùng.

"Đó là vì tuyến thể của tôi chưa phát triển hoàn toàn." Cậu đặt lọ bột thuốc về chỗ cũ, lấy ra băng gạc y tế, kéo tay Úc Chấp lại gần hơn một chút, cẩn thận quấn băng, "Dẫn đến pheromone của tôi hơi rối loạn, từ đó ảnh hưởng đến thay đổi của cơ thể, chứ không phải tôi có suy nghĩ đó với anh."

Cậu nhướng mí mắt, ánh mắt có phần khiêu khích: "Làm người đừng quá tự tin."

Ha!

Cuối cùng cũng dạy dỗ được Úc Chấp rồi!

Sướng điên!

Cậu dứt khoát thắt một chiếc nơ con bướm trên băng gạc.

Úc Chấp không hề để tâm đến sự châm chọc của Alpha, thu tay về. Vết thương được xử lý khá đẹp. Nói chuyện không ảnh hưởng đến công việc, đây là một ưu điểm. Nhưng anh đã tìm ra được điểm đột phá: "Vậy ý cậu là không phải nhắm vào tôi, mà là với bất kỳ ai cũng có thể "dựng" lên."

Trì Nghiên Tây im lặng một lúc. Trực giác mách bảo cậu câu này có gì đó không ổn, nghe như thể cậu là một kẻ b**n th** vậy. Nhưng giờ cậu chỉ có thể cứng đầu mà nhận.

"Đúng, không sai."

"Chứng minh cho tôi xem."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!