Chương 29: (Vô Đề)

[Daddy]Chương 29: Mặt lạnh giặt quần lótLũ chim trong rừng núi bị kinh động, vỗ cánh bay tán loạn, khiến con đường núi vốn phải yên tĩnh về đêm bỗng chốc trở nên ồn ào. Vệt bánh xe đen ngòm hằn trên mặt đất vẫn còn bốc khói, lặng lẽ tuyên cáo về vụ va chạm kịch liệt vừa rồi.

Cây gậy sắt vốn lơ lửng lên xuống bên đầu Cao Tân Đồng bỗng giáng xuống, nện lên cánh tay không bị thương của hắn đang tựa vào cửa xe.

Yết hầu Cao Tân Đồng khẽ động. Người trên xe ngược sáng, lại đeo mặt nạ, mũ trùm áo còn đổ một vệt bóng đen lên chiếc mặt nạ. Dù vậy, hắn vẫn để ý đến đôi mắt kia, lạnh hơn cả ánh trăng, sâu thẳm hơn cả màn đêm. Rõ ràng đang làm một việc điên cuồng như thế, mà lại bình thản đến độ khiến người ta rét lạnh sống lưng.

Bàn tay đang lén lút cử động của hắn không dám manh động nữa. Đối phương nhạy bén hơn hắn tưởng.

Một hồi đối mặt trong im lặng khiến hắn căng thẳng đến nghẹt thở. Đối phương không mở miệng, hắn không hiểu y muốn gì, muốn làm gì. Đột nhiên, đối phương vung vút cây gậy sắt, nếu cú này giáng xuống, cánh tay lành lặn duy nhất của hắn cũng sẽ tàn phế.

Cơn nguy kịch tột độ k*ch th*ch từng tế bào não, khiến hắn vào giây phút cuối cùng phải giơ tay đưa ra chiếc điện thoại đang nắm chặt: "Cho anh, cho anh!"

Chữ cuối cùng đã vỡ giọng.

Hắn nghĩ phen này xong rồi, mình đưa ra quá muộn, với lực vung này, cây gậy sắt căn bản không thể thu lại. Hắn nhắm nghiền mắt, không muốn chấp nhận kết quả này. Cơn đau như dự tính không hề xuất hiện, ngược lại tay trống không. Hắn bấy giờ mới từ từ mở mắt, bất giác nhìn về phía cổ tay đối phương, bàn tay căng cứng được bao tay che khuất, vững như bàn thạch nắm chặt cây gậy.

Hắn có thể cảm nhận được cây gậy đã chạm vào tay mình. Dù thời điểm không thích hợp, nhưng với một kẻ thường ngày cũng hay luyện đánh đấm, trong lòng vẫn bất giác cảm thán: Mẹ nó, mạnh thật, đây là cánh tay sắt chắc!

Thế mà cũng thu lại được!

Màn hình điện thoại dừng ở giao diện gọi đi, còn chưa kịp bấm. Ngón cái của Úc Chấp lướt trên màn hình, một tin nhắn nhảy ra: [Tân Đồng đến đâu rồi? Chuẩn bị nhận hàng nhé, không phải cậu nói món hàng mới này phải đích thân nếm thử miếng đầu tiên sao.]

Hàng, nếm thử.

Úc Chấp chộp được hai từ này, mở giao diện trò chuyện của hai người, lướt lên vài cái đã thấy thông tin mấu chốt. Bàn tay nắm gậy sắt càng thêm siết chặt.

Ma. Túy.

Thứ xếp thứ tư trong danh sách những thứ anh ghét.

Trong đầu anh vụt qua gương mặt của Amanta. Amanta là một thành viên của đội lính đánh thuê, sau khi anh gia nhập, cậu ta chịu trách nhiệm dẫn dắt anh. Amanta là một người giống như một chú ngựa, cần cù chịu khó, không quản ngại vất vả, có thể gánh vác rất nhiều thứ, thỉnh thoảng cũng sẽ buông thả đôi chút rồi lại tiếp tục gánh vác trách nhiệm của mình mà tiến về phía trước.

Hơn một năm đó, anh theo Amanta thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, được cậu ta chăm sóc hết mực. Nghe Amanta kể về kế hoạch xây nhà mới cho gia đình, kế hoạch gửi em trai rời khỏi Tam Giác Châu Châu, kế hoạch cho cô gái của mình một đám cưới hoàn hảo nhất.

Năm đó, Amanta bị người ta bắt và cưỡng ép tiêm m* t**.

Chú ngựa thồ hành trang chạy về phía hạnh phúc xa xôi ấy đã ngã quỵ. Ngã quỵ ngay khi mọi thứ sắp trở nên tốt đẹp, nằm đó mục rữa dần rồi đâm đầu vào tảng đá bên cạnh.

Máu me đầm đìa.

Sau này, anh thay cậu ta xây xong nhà mới, thay cậu ta gửi em trai rời khỏi Tam Giác Châu, còn cô gái của cậu ta, ôm di cốt của cậu, tổ chức một hôn lễ chỉ có hai người, rồi theo bước chân cậu ta rời khỏi thế giới hoang đường này.

Đó là lần đầu tiên anh nhận thức được cái gọi là "tình yêu".

Một thứ tình cảm lại có thể thôi thúc một người sẵn lòng vì một người khác mà chọn cái chết. Anh không thể lý giải, và cảm thấy tình yêu như hồng thủy mãnh thú, sẽ hủy hoại lý trí con người.

Nhưng khi ấy, nỗi buồn trĩu nặng lan tỏa trong lòng, khiến anh không thể suy nghĩ nhiều về chuyện tình yêu. Anh chỉ nghĩ, Amanta chắc chắn sẽ không muốn cô gái của mình lựa chọn như vậy. Đó là mặt trăng của cậu, là đóa hoa của cậu, là người cậu muốn dành cả đời để đối tốt, sao lại nỡ lòng để mình trở thành lý do cho đối phương chọn cái chết.

Úc Chấp nhảy xuống khỏi nắp capo, ánh mắt Cao Tân Đồng căng thẳng dõi theo.

Anh quay lại xe địa hình trước, sau một hồi gầm ghè bị nén lại, chiếc xe mới khởi động. Anh lùi xe ra sau, rồi lại xuống xe, quay lại bên cạnh xe của Cao Tân Đồng. Cao Tân Đồng đang định mò lấy điện thoại dự phòng liền không dám động đậy nữa. Đối phương rất nhạy bén, hơn nữa tính khí khó lường.

Người bình thường sẽ trực tiếp bắt hắn giao điện thoại ra, còn người này lại bắt hắn đoán, đoán sai là một gậy, nếu cứ đoán sai mãi, hậu quả không dám nghĩ.

Cửa xe phía hắn, chỗ gần đầu xe, đã biến dạng.

Úc Chấp vung một gậy lên cửa sổ xe, thân hình cao ráo phô diễn một vẻ bạo lực tột cùng. Mặt Cao Tân Đồng lại thêm không ít vết thương, mí mắt trái suýt nữa bị mảnh kính vỡ rạch đứt. Cùng lúc đó, động cơ phát ra một tiếng "bụp" trầm đục, nắp capo bị chấn động nảy lên, khói đen bốc ra.

Cao Tân Đồng: "Xe sắp nổ rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!