[Daddy]Chương 28 – Món quà đáp lễ đặc biệt của betaHồi lâu sau, trong đầu Úc Chấp mới nảy ra một ý nghĩ: Nhiều thế này ăn không hết sẽ hỏng mất.
Còn ai là người sắp đặt thì không cần phải đoán. Hành động bất ngờ kiểu này của Trì Nghiên Tây, anh không phải lần đầu gặp phải. Châu báu, hoa tươi, nhà cửa xe cộ tiền bạc, vô số người đã tặng anh.
Nhưng những người đó là theo đuổi anh, muốn ngủ với anh.
Và sự bất ngờ mà những món quà đó mang lại thực sự không bằng những chiếc bánh này.
Còn về Trì Nghiên Tây, nhớ lại bộ dạng đắc ý ngốc nghếch của cậu ta, có lẽ cậu ta chỉ muốn nhận được lời cảm ơn chân thành của mình, rồi coi đó như một chiến thắng của cậu ta.
Úc Chấp không động đến những chiếc bánh ngay, sau khi tắm rửa thay đồ mới quay lại phòng khách. Anh dùng ngón tay chỉ từng chiếc một để đếm, những chiếc bánh lớn nhỏ cộng lại có 52 cái.
Không có cái nào trùng lặp.
Anh mở điện thoại ra tra trước: Bánh ngọt để trong tủ lạnh được mấy ngày?
Thông thường là hai ngày, nhưng nếu không chê thì để ba đến bốn ngày cũng được.
Đôi mắt màu sáng nhạt lại lướt qua những chiếc bánh, dần vui vẻ. 52 chiếc bánh, trong vòng 4 ngày anh chắc chắn có thể ăn hết. Thế là anh không còn do dự nữa.
Chàng beta hạnh phúc đứng giữa những chiếc bánh, cắn chiếc nĩa, hơi hoa mắt không biết nên hạ thủ chiếc bánh nào trước. Anh sống 24 năm chưa bao giờ rối rắm như vậy.
Cái phủ đầy dâu tây kia trông ngon quá.
Cái bánh màu xanh kia xếp cuối cùng.
Cái màu xanh lam chuyển sắc kia trông cũng không tồi.
Khó xử mãi, cuối cùng Úc Chấp cũng đưa ra quyết định, quả quyết đi về phía chiếc bánh màu tím mà ban ngày anh đã tò mò nhưng chưa được ăn. Trên đường đi ngang qua những chiếc bánh khác, anh còn thỉnh thoảng nói một câu.
"Đừng buồn, tôi đến ăn cưng ngay đây."
Ai mà ngờ được một beta lạnh lùng, mạnh mẽ lại có thể dịu dàng với một chiếc bánh như vậy.
Anh cầm chiếc bánh cỡ lòng bàn tay lên, mở bao bì, đầy mong đợi dùng nĩa cắt một miếng.
Hóa ra là vị khoai môn.
Anh không ăn nhiều, chỉ ăn một miếng rồi đặt xuống.
Sau đó vui vẻ cầm chiếc bánh dâu tây bên cạnh, cắn một miếng, ngon đến mức hừ hừ~
Úc Chấp hóa thân thành con quay, mỗi chiếc bánh đều nếm một miếng, bận rộn không ngớt. Nếm xong, bụng vẫn còn chỗ, anh bèn ăn hết mấy cái, mỗi cái đều dùng nĩa cạo sạch sành sanh, tuyệt đối không lãng phí một chút nào.
Anh lại rất kiên nhẫn gói lại những chiếc bánh còn lại, xếp hàng gửi vào tủ lạnh. May mà tủ lạnh của anh không có gì, chen chúc một chút là nhét vừa hết.
Nhìn tủ lạnh đầy ắp, mức độ hạnh phúc của Úc Chấp đạt đến một tầm cao hiếm có. Có thể nói đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của anh trong mấy năm nay, kể từ khi rơi vào tâm trạng tồi tệ.
Anh đóng cửa tủ lạnh rồi lại mở ra, xác nhận những chiếc bánh vẫn còn ở đó, anh mới yên tâm, thỏa mãn đi rửa mặt đánh răng. Về đến phòng ngủ, mắt anh bắt được ánh đèn từ phía bên kia hồ.
Anh liếc nhìn một cái rồi nằm xuống.
Tối nay, khi ngủ, khóe miệng anh đều cong lên, cả người từ trong ra ngoài toát ra vẻ dịu dàng.
Trì Nghiên Tây bò ra cửa sổ, gần như nhìn đến mòn mắt. Đèn bên kia tắt rồi, tắt rồi thì chắc là sắp qua cảm ơn mình rồi nhỉ?
Cậu liếc nhìn con đường dẫn sang bên này.
Nhanh chóng lùi lại hai bước, nhìn bóng mình trên kính. Trên đời này lại có một alpha đẹp trai đến thế. Cậu chỉnh lại bộ vest trên người, đôi mắt lanh lợi đảo một vòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!