[Daddy]Chương 27 – Anh ta quyến rũ tôiÚc Chấp trở về phòng ngủ, thay toàn bộ ga gối đệm, nhét cả đồ ngủ vào máy giặt, rồi đi tắm.
Người thoảng mùi sữa tắm thơm mát, anh tắt đèn nằm xuống. Trong chăn không còn hơi thở của người khác khiến anh dễ chịu hơn. Anh không nảy sinh được h*m m**n với cơ thể con người, và tất nhiên, với những sinh vật không phải người cũng vậy.
Nhưng cơ thể anh hoàn toàn khỏe mạnh. Anh cũng mộng tinh ở độ tuổi tương đương, mỗi sáng đều có phản ứng sinh lý bình thường, và nếu muốn, anh hoàn toàn có thể xuất tinh.
Nhưng anh ghét cay ghét đắng chuyện này.
Lần đầu tiên trải qua hiện tượng sinh lý ấy, anh đã thấy ghê tởm chính thứ đang ngóc đầu dậy của mình.
Anh với tay lấy hộp thuốc trên bàn đầu giường, mở ra, nhìn chằm chằm vào trong. Thiếu mất một điếu. Cho đến giờ, căn phòng này chỉ mới có một tên trộm nhỏ ghé qua. Một đốm lửa lóe lên trong bóng tối. Cơ thể của tên trộm nhỏ ấy gần như hoàn hảo, da dẻ sạch sẽ, thịt thà săn chắc. Ở Tam Giác Châu có một gia tộc nức tiếng với nghề làm búp bê hình người.
Cách thức làm búp bê của gia tộc này cũng rất đặc biệt, họ sẽ chọn những người có ngoại hình gần như hoàn mỹ rồi lột da lóc xương, dùng công nghệ đặc biệt để xử lý tấm da người được lột ra. Da người sau khi xử lý, nếu được bảo quản đúng cách có thể trăm năm không mục rữa. Cuối cùng, tấm da này sẽ được khoác lên một bộ khung đã tạo sẵn, sau khi trang điểm, một con búp bê sống động y như thật đã hoàn thành.
Dù giá trên trời nhưng rất được ưa chuộng, phải xếp hàng mới mua được.
Anh đã vài lần giao thiệp với người của gia tộc này. Lần đầu tiên, anh trốn thoát khỏi tay đối phương, không bị biến thành búp bê. Lần thứ hai là ba năm sau, anh với thân phận lính đánh thuê bảo vệ cho người mua tìm đến họ.
Trong khu vườn kỳ quái âm u đó, người thợ lột da với địa vị tôn quý, sắc mặt trắng bệch đã quỳ một gối trước mặt anh, vô cùng thành kính: "Tôi xin thề với thần Ashina
-Deva rằng nhất định sẽ chế tác Ngài thành con búp bê hoàn mỹ nhất. Thần tích của tôi, lưỡi dao của tôi, giấc mộng đẹp của tôi, xin Người rủ lòng thương, ban cho tôi."
Kẻ nắm quyền đầu đội mũ trắng viền vàng cúi thấp cái đầu cao quý của gã, thành kính áp sát xuống nền đất trước chân Úc Chấp.
Những giọt nước trên mái ngói đỏ lăn xuống thành một chuỗi châu không tiếng động, rơi xuống làm lùm cây xanh vô danh trong sân không ngừng lay động. Đôi tay của người thợ lột da với những hình xăm đặc biệt cung kính đưa lên, trong lòng bàn tay là lưỡi dao sắc bén đã lột da vô số thân thể.
Úc Chấp mười chín tuổi khi ấy mặc bộ đồ tác chiến rằn ri màu xanh sẫm, mái tóc tém màu trắng bạc khiến anh trông có phần ngoan ngoãn, chỉ là khi gió thổi bay lọn tóc, đôi mắt màu sáng nhạt lại lộ ra vẻ sắc lẹm, lạnh lùng. Anh như không nghe thấy gì, chỉ ngắm mưa, ngắm điếu thuốc đang cháy lặng lẽ trong tay, vụng về đưa lên miệng, rồi nhíu mày.
Đắng.
Một điếu thuốc mà anh hút ngắt quãng mãi mới xong, lãng phí gần một nửa.
Anh xoay người rời đi.
Còn gã thợ lột da kia thì bị anh hoàn toàn bơ đẹp. Anh đâu phải kẻ thiện lương hễ ai cầu là ứng, trong thế giới của anh không tồn tại cái lý rằng người khác bắt chuyện thì mình phải đáp lời.
Úc Chấp thành thục nhả ra một vòng khói. Gã đó chắc chắn cũng sẽ rất thích cơ thể của Trì Nghiên Tây. Cơ thể của Trì Nghiên Tây, về cơ bản anh đã thấy hết rồi, kể cả nơi thầm kín nhất.
Nếu cần phải cận chiến với Trì Nghiên Tây, anh sẽ chọn cách rạch cổ Trì Nghiên Tây để giết cậu. Vị trí này vừa yếu ớt lại vừa phơi bày ra ngoài, ra tay ở đây vết thương sẽ không quá lớn, có thể đảm bảo sự toàn vẹn của thi thể ở mức tối đa. Nếu đâm vào bụng thì rất dễ xảy ra cảnh tượng ruột gan lòi cả ra ngoài, không đẹp mắt.
Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn. Ra tay từ lồng ngực thì có thể một dao xuyên tim, nhưng không chắc tim cậu ta có nằm ở vị trí giống người thường hay không. Phần th*n d*** thì Úc Chấp không cân nhắc, cách giết người từ phần dưới cơ thể là chờ máu chảy cạn hoặc gây ra thương tổn nghiêm trọng, khiến đối phương đau đớn đến chết.
Thực ra nếu phải ra tay, đầu chắc chắn là lựa chọn hàng đầu, dù là tai, thái dương hay miệng đều là những vị trí rất dễ dàng đoạt mạng.
Úc Chấp gối tay, nghiêng người vào trong, dần chìm vào giấc ngủ trong những tưởng tượng về cách g**t ch*t Trì Nghiên Tây.
Trì Nghiên Tây ngồi xếp bằng trước tủ đầu giường, ngăn kéo dưới cùng được mở ra, bên trong có một điếu hút dở, một điếu chưa hút, và một điếu chỉ còn lại mẩu tàn, được xếp ngay ngắn cách đều nhau.
Cậu đan hai tay vào nhau chống cằm, nửa đêm nửa hôm không ngủ, mặt mày nghiêm trọng.
"Tao thu thập chúng mày lại để làm cái quái gì nhỉ?"
Đại thiếu gia nghiêm túc tự vấn. Cậu nghĩ không ra, thậm chí còn nghi ngờ mấy điếu thuốc này đã nhân lúc cậu không để ý mà tự chạy vào, nếu không cậu thực sự không thể hiểu nổi tại sao mình lại làm chuyện này.
Mấy điếu thuốc rõ ràng không thể trả lời câu hỏi của cậu.
"Úc Chấp ra bờ biển làm gì?"
Cậu vừa đến nhà hàng, còn chưa kịp xuống xe đã thấy Úc Chấp lên một chiếc xe khác rời đi, thế là cậu chẳng nghĩ ngợi gì mà bám theo. Nghĩ đến đây, cậu bất giác hừ một tiếng. Úc Chấp lại chẳng hề phát hiện ra cậu. Không được, ngày mai phải nói chuyện này với anh, phải mắng cho anh một trận ra trò, làm một vệ sĩ mà đến mình bị theo dõi cũng không biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!