[Daddy]Chương 25: Bị phát hiện… khi đang làm chuyện ấy với tấm ảnh của Úc ChấpChiếc đĩa bay màu vàng tuột khỏi tay, Đức Bảo phấn khích đuổi theo, chẳng mấy chốc đã oai phong lẫm liệt như một vị tướng quân thắng trận, hiên ngang ngoạm đĩa bay chạy về.
Thẩm Gia Nhất đứng bên cạnh, mặt mày ủ ê hâm mộ. Kể từ khi dạy cho Đức Bảo được cái ngón nghề này, anh Úc toàn chơi với cậu.
Haizz… người không bằng chó mà.
Đức Bảo ngoạm đĩa bay, ngoan ngoãn dừng lại trước mặt Úc Chấp. Anh rút chiếc đĩa ra khỏi miệng nó, Đức Bảo liền ngẩng cái đầu chó lên chờ đợi phần thưởng, cái đuôi vẫy tít muốn lên tận trời.
Úc Chấp ban ơn, đưa tay gãi cằm nó. Đối với loài chó là phải thế, nó ngoan thì thưởng, chẳng việc gì phải cố tình trừng phạt, bởi loài vật nhỏ bé cũng biết đau lòng.
Thẩm Gia Nhất cảm thấy cằm mình cũng ngưa ngứa. Nhìn cái vẻ khoan khoái của Đức Bảo mà thèm, cậu liếc sang bàn tay của Úc Chấp, mu bàn tay vẫn còn dán miếng băng gạc chống nước, vết thương ở nhà ăn lần trước vẫn chưa lành.
Ngón tay anh Úc rất dài, cái kiểu dài hơn cả tỉ lệ thông thường, đang linh hoạt gãi cằm Đức Bảo. Chậc chậc, một đôi tay thế này, làm gì hẳn cũng thuận tiện lắm đây.
"Đội trưởng, anh nói xem, trong môi trường hiện tại, liệu sau này tôi có khả năng trở thành một beta lợi hại như anh không?"
Kể từ khi gặp Úc Chấp, ước mơ của cậu đã có một hình hài rõ ràng và cụ thể, đó là trở thành một beta lợi hại như thế, một beta được người đời kính trọng.
Cậu ngồi xổm xuống cạnh Đức Bảo, xoa đầu nó vài cái: "Hay là phải đến môi trường như ở Tam Giác Châu tôi mới có thể trưởng thành nhanh chóng? Đội trưởng, hồi ở Tam Giác Châu, tại sao anh lại đi làm lính đánh thuê? Có phải anh đã huấn luyện từ khi còn rất nhỏ không?"
Có lẽ vì nắng hôm nay quá ấm, vài ký ức ẩm mốc và tăm tối bị khơi gợi, bỗng trỗi dậy đòi có một góc riêng trong tâm trí Úc Chấp, hoặc cũng có lẽ chúng muốn tìm chút nắng ấm, để thằng bé Úc Chấp trong những năm tháng ấy cũng được sưởi ấm đôi phần.
Bàn tay đang gãi cằm Đức Bảo của Úc Chấp chậm lại.
"Chạy lên!"
Tiếng gầm giận dữ hòa cùng tiếng roi vút xuống. Giữa cơn mưa như trút nước, cậu bé Úc Chấp chín tuổi mặt trắng bệch, thần trí hoảng hốt chạy về phía trước. Cách đó không xa, một thằng bé trạc tuổi cậu bị quất cho một roi ngã lăn ra đất, sau lưng da tróc thịt bong. Mưa xối xả rơi xuống vết thương, buốt rát như xát muối. Gã đàn ông hộ pháp vung roi lại gần, tặng thêm cho thằng bé một cú đá, khiến nó lăn mấy vòng trên đất rồi co giật.
"Đừng giả chết!"
Sự hành hạ vẫn tiếp diễn, đây là năm thứ hai Úc Chấp ở đây, đã quen đến chai sạn. Rừng rậm ở Tam Giác Châu, lá rụng chất đống đang dần mục ruỗng, mặt đất lầy lội khó đi. Giữa màn mưa chẳng thấy nổi đường phía trước. Úc Chấp giẫm phải một chiếc lá, chân trượt đi, quỳ sụp xuống đất. Đôi chân gầy trơ xương không tự chủ mà run lên bần bật, hoàn toàn không chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể, đầu óc càng thêm mê muội, dưới cơn mưa xối xả, đến cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Dù vậy, thằng bé Úc Chấp vẫn cố gượng dậy, bởi nó biết nếu không dậy nổi, nó sẽ phải nhận lấy— Tiếng roi vô tình quất xuống, cơ thể gầy gò đang gắng gượng chống đỡ không thể chịu nổi nữa mà đổ gục về phía trước. Cảnh tượng như được tua lại, nó cũng bị đá bay đi, lăn mấy vòng rồi đập vào thân cây mới dừng lại. Máu ở đầu gối trái vừa rỉ ra đã bị nước mưa cuốn trôi, vết thương bị xối đến trắng bệch như một miếng thịt chết.
"Mẹ kiếp! Từng thằng một giả chết với ông!"
"Đồ vô dụng, ba vòng cũng không chạy nổi!"
Thằng bé Úc Chấp tựa vào thân cây, vết roi quất sau lưng đã không còn cảm giác. Cơn mưa lớn này dường như đã biến thế giới thành một biển nước, còn nó là một con cá sắp chết đuối.
Mí mắt trở nên nặng trĩu và cứng đờ, cảnh vật trước mắt cũng nhòe đi, không còn thật nữa. Nó cảm thấy mình đang mơ, một cơn ác mộng, một cơn ác mộng không hồi kết. Rời khỏi căn nhà đó, nó đã nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi…
Ngày hôm đó, nước mắt đã giấu mình vào trong mưa, thằng bé Úc Chấp khóc mà không một ai hay biết.
Vài năm nữa trôi qua, Úc Chấp mười bốn tuổi đã bắt đầu trổ giò. Gương mặt non nớt bầm tím, con ngươi màu sáng nhạt tràn đầy vẻ hung tợn. Cậu vung một đấm về phía gã trai đối diện, người ở cùng ký túc nhưng giờ là đối thủ. Cả hai tung quyền múa cước, chẳng ai nương tay, dù rằng ngày thường trong ký túc, họ còn bôi thuốc cho nhau.
Gã trai bị Úc Chấp đá ngã, chưa kịp bò dậy, Úc Chấp đã lao tới, đè lên người hắn, những cú đấm tới tấp như mưa rào giáng xuống, đánh cho hắn mũi dãi mặt mày sưng vù, máu me bê bết.
Một người không dừng, một người không xin tha.
Quen rồi, quen lâu rồi. Mỗi ngày luyện tập đều như vậy. Đối phương lớn hơn cậu hai tuổi, cũng đến sớm hơn một năm, ban đầu người bị ăn đòn luôn là Úc Chấp. Về sau dần ngang tài ngang sức, đến giờ thì Úc Chấp thắng hết lần này đến lần khác.
Sau khi huấn luyện viên hô dừng, Úc Chấp ngừng tay, sự điên cuồng và khát máu trong đáy mắt đặc quánh lại, gần như hoá thành thực thể. Cậu thở hồng hộc, rời khỏi người gã trai, lắc lắc nắm đấm rỉ máu, bước xuống đài.
Còn gã trai sẽ được khiêng đi, nhận chút trị liệu sơ sài.
Căn phòng chỉ có một ô cửa sổ nhỏ bằng bàn tay, không đèn cũng chẳng có cửa, đó chính là ký túc xá của họ. Tường xi măng vì khí hậu mà đọng một lớp hơi nước ẩm ướt, có nơi đã nổi mốc, góc nhà, rêu xanh tạo thành một thế giới nhỏ.
Hai tấm bìa các
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!