[Daddy]Chương 23 – Để ý tôi thế, anh thích tôi à? Úc Chấp chẳng chút do dự siết cò, nhờ có ống giảm thanh mà tiếng súng gần như im bặt, nhưng âm thanh nứt gãy giòn tan của ô cửa sổ vẫn theo tai nghe lọt vào tai Trì Nghiên Tây.
Có điều, cậu lúc này đang vì câu nói của Úc Chấp mà chột dạ ậm ừ, chẳng có chút khí thế nào để vặn lại: "Ai thèm mong chờ."
Trên cửa sổ lưu lại một lỗ đạn tròn vành vạnh, những vết nứt như mạng nhện lan ra bốn phía. Ngay khoảnh khắc kẻ trong phòng bị tiếng động giòn tan kia thu hút mà ngẩng đầu lên, một tiếng hét thảm thiết đã vang lên.
Bàn tay cầm dao của Kiều Dục Thần bị đạn xuyên thủng, con dao găm loảng xoảng rơi xuống đất. Gã vừa ôm lấy bàn tay đầm đìa máu tươi, vừa căm hận nhìn chòng chọc ra ngoài cửa sổ, đồng thời vội vã lùi về phía sau.
Căn phòng tức thì náo loạn, mọi người đổ xô chạy về phía cửa ra vào ở tít đằng xa. Do cách âm quá tốt, đám vệ sĩ bên ngoài chỉ láng máng nghe thấy một tiếng động khá lớn. Hai người nhìn nhau, không có tiếng gọi hay tín hiệu nguy hiểm rõ ràng, bọn họ nào dám tự tiện đẩy cửa xông vào.
Một trong hai gã định dùng bộ đàm liên lạc với nhân viên phòng giám sát để xác nhận xem bên ngoài tầng năm có nguy hiểm không, thì nghe có người hét lớn gọi vệ sĩ.
Hai gã không còn trù trừ, tức tốc mở cửa lao vào.
Tân Ý cau mày lùi lại, nhìn về phía cửa sổ thì thấy một bóng người gần như từ trên trời giáng xuống. Nương theo ánh nến, gã thấy một đôi chân dài thẳng tắp, chiếc đế giày cao gót màu đỏ bạo tàn đạp vỡ tan những vết nứt vừa xuất hiện vì viên đạn.
Tựa như một nàng tiên cá, cứ thế nhẹ bẫng trơn tru lướt vào từ bên ngoài.
Thế nhưng, bất cứ ai có chút kinh nghiệm huấn luyện đều biết, để hoàn thành động tác này khó đến nhường nào. Tay, bả vai, eo, tất cả đều phải cực kỳ có lực, trên nền tảng đó còn phải linh hoạt tương tiếp.
Mọi chuyện xảy ra chóng vánh, đám vệ sĩ cũng chỉ vừa đẩy cửa vào, còn chưa kịp quan sát rõ tình hình hiện tại, Úc Chấp đã buông tay khỏi khung cửa, cùng lúc với những mảnh kính tung tóe khắp nơi mà đáp xuống đất, đoạn giật chiếc khuyên tai ngọc trai ở tai còn lại ném về phía cửa.
Sau đó, anh liền lộn một vòng trên đất.
Anh gần như vừa mới ngồi xổm xuống, gã vệ sĩ nhanh chóng nắm bắt tình hình đã bóp cò về phía anh.
Viên đạn mang theo tiếng xé gió lao tới.
Chiếc khuyên tai ngọc trai kia cũng nặng nề rơi xuống đất, một tiếng "ầm" vang lên, mấy người ở cửa đều bị hất văng. Quả bom cỡ nhỏ không đến mức khiến họ thịt nát xương tan, nhưng cũng đủ làm mấy kẻ đó choáng váng mất hết tri giác.
Trì Nghiên Tây nghe thấy những âm thanh xáo xác dữ dội trong điện thoại, còn chưa kịp mở lời, du thuyền cũng vang lên một tiếng động trầm đục và một cơn rung lắc dữ dội đầy điềm gở.
Cậu cảnh giác bước ra cửa: "Anh đang xem phim hành động à?"
Cửa sổ vỡ nát, gió biển ào ạt tràn vào, nến chỉ còn vài ngọn leo lét, chẳng đủ soi sáng cả một không gian rộng lớn. Úc Chấp bắn một phát vỡ tan đèn chùm, một trong số vệ sĩ chạy tới đồng thời nhấn công tắc, thật đáng tiếc, chẳng có ngọn đèn nào có thể sáng lên, một gã vệ sĩ còn ngước nhìn lên trần nhà.
Úc Chấp thong dong đáp lại Alpha ở đầu dây bên kia: "Ừ, thông minh đấy."
Tâm trạng anh lúc này không tệ, vì tình hình hiện tại, và vì sự ngốc nghếch của alpha.
Không trăng, không sao, không đèn, mấy ngọn nến còn sót lại cũng đã tắt lịm. Trong căn phòng tối đen như mực chỉ có thể thấy những bóng người lờ mờ. Úc Chấp tiến lên một bước, vạt váy bỗng bị níu lại, là ả omega bị trói mà anh đã lờ đi.
"Cứu tôi, cầu xin ngài."
Úc Chấp chỉ dùng dư quang xác nhận đối phương có nguy hiểm hay không, đoạn lạnh lùng giật vạt váy ra, không lãng phí thêm một giây nào vào ả, một tay cầm súng bắn về phía tất cả những bóng người có thể thấy.
Từng bước tiến lên.
Từng bóng người ngã xuống.
Trì Nghiên Tây xuất hiện ở hành lang, cảm thấy có gì đó không ổn. Trên lầu rất ồn ào, cậu nhìn về phía Cao Vũ còn lại.
Cao Vũ thấy cậu đang gọi điện, liền nói nhỏ: "Cao Hãn đi kiểm tra rồi ạ."
Trì Nghiên Tây gật đầu, trở lại phòng rồi tiếp tục trò chuyện với Úc Chấp: "Cứu người đó chưa?"
Giữa chốn lạc đạn tên rơi, Úc Chấp khẽ giãn mày, tóm lấy một thi thể mặc áo choàng che trước người.
Cứ như thể đã quay về những ngày làm lính đánh thuê ở Tam Giác Châu, đồng thời giọng điệu vẫn bình thản đáp lời Trì Nghiên Tây: "Không cứu, giết thẳng rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!