[Daddy]Chương 22: Úc Chấp, anh là quái vật "Ừm" à? Mặt biển về đêm trông có vẻ phẳng lặng, thực chất lại là sóng ngầm cuộn xiết, đặc biệt là đêm nay trời âm u không trăng không sao. Úc Chấp nhả ra từng làn khói thuốc, mái tóc dài bay múa trong gió.
Nếu bây giờ anh trèo qua lan can nhảy xuống, chắc sẽ không giống như lần nhảy xuống hồ trước, dù phản xạ bản năng của cơ thể với sự ngạt thở vẫn sẽ khiến anh trồi lên khỏi mặt biển, nhưng khi đó du thuyền đã đi xa, trong màn đêm vô tận của biển cả, anh sẽ không thể nào dễ dàng thoát ra được nữa.
Khi sức cùng lực kiệt, anh sẽ chìm xuống đáy biển thôi nhỉ.
Bị đàn cá xé xác và yên nghỉ vĩnh hằng giữa đại dương, nghĩ cũng không tồi.
Nét háo hức chực chờ nơi đáy mắt vốn đã thâm trầm vì đêm tối, ngay lúc bàn tay đặt trên lan can của anh đã gồng lên dùng sức, Trì Nghiên Tây chỉ tình cờ đi ngang qua trên lầu bỗng dừng bước, cậu chớp chớp mắt nhìn bóng lưng một lần nữa khiến cậu ngỡ là Úc Chấp.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại gọi điện cho Úc Chấp.
Dù đã muốn gọi từ lâu, muốn chất vấn Úc Chấp cho ra nhẽ rốt cuộc có hiểu quy trình xin nghỉ không, cậu đồng ý cho anh nghỉ thì anh mới được nghỉ phép.
Nhưng chắc Úc Chấp sẽ không nghe máy, dù có nghe thì chắc cũng sẽ mắng cậu.
Thế nên trước đó cậu đều đã nhịn.
"Đồ ngốc gọi đến, đồ ngốc gọi đến…"
Hồi chuông độc quyền vang lên, nét điên cuồng nơi đáy mắt Úc Chấp mới dần im hơi lặng tiếng, bàn tay anh buông lỏng, chỉ là anh không nghe máy.
Nghe điện thoại công việc trong giờ nghỉ là một hành vi tạo nghiệt.
Trì Nghiên Tây thấy gã omega không có động tĩnh gì, cười tự giễu, mình điên thật rồi.
Tắt máy.
Xoay người định rời đi lại đột nhiên chửi thề một tiếng, cậu bỗng dưng điên cuồng muốn xem Úc Chấp mặc sườn xám!
Lúc Úc Chấp rời khỏi lan can, thần sắc có chút mệt mỏi, vẻ chán ghét thế gian giữa đôi mày càng thêm đậm đặc. Anh đi vào một quán bar nhỏ trong khoang tàu, tìm một vị trí tương đối khuất, khoanh tay ngồi vào chiếc ghế sofa tròn nhỏ.
Gõ ra một điếu thuốc, rồi lại một điếu.
Có người đang hát, có người đang thi uống rượu, có người đang khiêu vũ, ánh mắt anh xuyên qua làn khói, chậm rãi lướt qua những gương mặt vui vẻ đó.
Alpha đang đệm đàn guitar hát kia, có thể dùng dây đàn siết cổ hắn, gã beta đang nhảy múa cười tươi nhất, bịt cho hắn chết đi, che đi gương mặt tươi cười đó mà bịt cho hắn chết. Còn gã omega đang uống rượu, anh muốn thô bạo hơn một chút, đập vỡ chai rượu rồi đâm thẳng vào thân hình mảnh khảnh của cô ta, máu sẽ từ miệng chai tuôn ra như rượu vang đỏ.
Trạng thái của beta dần tốt lên một chút.
Trong đầu anh lặp đi lặp lại những cuộc diễn tập hạ sát bọn họ, mường tượng phản ứng của từng người, rồi anh phải làm thế nào, từ vô số lần tưởng tượng tập dượt đó để tìm ra phương pháp chính xác, nhanh gọn và hoàn hảo nhất.
Rồi thực hiện.
Đó là trò chơi giết thời gian ở Đấu Thú Trường, do huấn luyện viên dạy họ. Đấu Thú Trường làm gì có đồ chơi, trong những khoảng thời gian cực hiếm không cần huấn luyện, bọn họ về cơ bản chỉ có thể ngồi ngẩn người, thế là huấn luyện viên đã dạy họ trò chơi này.
Lấy mỗi người xung quanh làm đối tượng, tưởng tượng ra mọi khả năng g**t ch*t họ.
Một trò chơi thú vị.
Úc Chấp dí đầu mẩu thuốc vào gạt tàn.
"Đồng bọn" trong tai nghe lại lên tiếng, nghe thấy giọng của hắn, Úc Chấp mới hơi chú ý một chút, cả ngày hôm nay anh đã nghe bọn họ bàn luận quá nhiều chuyện vô bổ.
Ví dụ như Lão Lục xin nghỉ đi cắt bao q** đ**.
Ví dụ như Lão Tam ăn phải đồ thiu, từ nay không còn tin vào bất kỳ cái rắm nào nữa.
Ví dụ như Lão Tứ tối qua bắt gian tại giường, bị đối phương nói trong tình yêu, kẻ không được yêu mới là người thứ ba.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!