[Daddy]Chương 18 – Beta này siêu mạnhĐám đông xôn xao.
Tuy tiếng tăm điên rồ của chàng Beta đã lan xa, nhưng dù sao mọi người cũng chỉ nghe nói, bụng bảo dạ chắc ít nhiều cũng có phần khoa trương.
Nhưng xem ra bây giờ, anh ta điên hay không thì chưa biết, nhưng ít nhất là rất ngông cuồng.
Chỉ có Trì Nghiên Tây là không cùng tần số với mọi người, trong đầu toàn là: Sao anh ta lại đến đây? Đến từ lúc nào? Có nghe thấy những lời mình vừa nói không? Không đúng, trọng điểm bây giờ là hôm qua mình còn rơi nước mắt, anh ta không thấy chứ?
Không đúng, đây cũng không phải trọng điểm!
Trọng điểm là hôm qua hai người vừa xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, anh ta còn mắng mình b**n th**! Thế mà hôm nay mình đã hấp tấp chạy đến đây bênh vực anh ta.
Chết tiệt!
Alpha đột nhiên nhận ra mình thật dễ dãi!
Nhưng mà anh ấy nói sống là người của mình, chết là ma của mình mà, dễ dãi một chút cũng đâu có sao.
Đầu óc của Alpha như muốn bốc khói.
Lúc này, từng cặp mắt dần dần chuyển về một hướng. Ngô Trường Ương, lính đánh thuê từ Tam Giác Châu trở về, đã làm vệ sĩ ở Trì gia sáu năm, thực lực của gã, phần lớn người ở đây đều hiểu rõ và công nhận, có thể nói là đỉnh cao của đám vệ sĩ bọn họ.
Giữa không gian yên tĩnh vang lên một tiếng cười khàn khàn.
Đến từ một Alpha mặt sẹo, trạc bốn mươi tuổi: "Tao chính là Ngô Trường Ương."
Úc Chấp nhanh chóng lướt qua ký ức trong đầu, không tìm ra nhân vật này.
Ngô Trường Ương: "Mày tìm tao có việc?"
Đây xem như là biết mà vẫn hỏi, thật ra ai cũng lòng dạ biết cả, tại sao Úc Chấp lại đến, chỉ không ngờ anh lại dũng cảm đến thế.
Úc Chấp với động tác tao nhã cởi khuy măng sét, xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng trẻo, rắn rỏi: "Đừng hỏi mấy câu ngu xuẩn để tự phơi bày trí tuệ của mình ra như thế, chuyện đó không giúp ông nhận được chút thương hại nào của tôi đâu."
Bề ngoài thì yên lặng, nhưng trong lòng có kẻ đã hét lên chói tai. Ai mà không thích hóng chuyện chứ, thậm chí đã bắt đầu mong chờ hai người đánh nhau.
Cái miệng của chàng Beta này lợi hại như vậy, chắc thực lực cũng không yếu đâu nhỉ, nếu không thì chẳng phải là tự tìm đến ăn đòn sao? Trông anh ta không giống kẻ ngu ngốc đến thế.
Úc Chấp tựa như không hề nhận ra bầu không khí căng thẳng, lại hờ hững châm thêm một mồi lửa: "Đấu một trận, ba chữ này có hiểu được không?"
Có người phải bịt miệng lại vì sợ mình sẽ hét lên vì phấn khích. Mọi người thậm chí còn quên mất một trong những chủ nhân của Trì gia, Trì Nghiên Tây, vẫn còn ở đó. Nhưng Trì Nghiên Tây không ngăn cản. Với nghề vệ sĩ, biết đánh nhau mới là đạo lý cứng. Trận này nếu Úc Chấp thắng sẽ có tác dụng hơn vạn lời cậu vừa nói, sẽ giúp anh đứng vững gót chân ở Trì gia.
Ngô Trường Ương là kẻ biết giữ bình tĩnh, ít nhất là vẻ bề ngoài không hề nổi giận. Gã như một con sư tử chúa trong rừng, trân trân nhìn con sư tử trẻ không biết sống chết dám khiêu khích mình.
Rời khỏi ghế, gã bước ra lối đi: "Có cần tao phải chú ý điều gì không? Nhóc con."
Úc Chấp chỉnh lại tay áo, lại đi cởi chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi, một chiếc, hai chiếc, rồi dừng lại. Con ngươi màu nhạt dõi theo Ngô Trường Ương, cất giọng nói êm tai của mình: "Cẩn thận đừng để chết là được, đồ cổ."
Yết hầu Trì Nghiên Tây trượt xuống một cái, đột nhiên cảm thấy bình thường Úc Chấp nói chuyện với mình kể ra cũng coi như là dịu dàng rồi.
Nghĩ vậy, cậu lại có chút——len lén vui mừng.
Ngô Trường Ương vốn đề nghị chuyển đến phòng huấn luyện của họ, nhưng đến đó phải đi bộ hơn mười phút nên bị Úc Chấp từ chối. Những người nhiệt tình muốn xem đánh nhau không cần họ mở lời, đã dùng tốc độ nhanh nhất dọn bàn ghế, tạo ra một khoảng trống.
Bọn họ đều muốn biết thực lực của chàng Beta này rốt cuộc ra sao.
Hai người cũng không nói nhiều thêm, trực tiếp ra tay. Bây giờ chỉ còn một việc phải làm, đó là giành lấy chiến thắng trước mắt bao người.
Không có vũ khí, hoàn toàn là vật lộn tay chân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!