Chương 14: (Vô Đề)

[Daddy]Chương 14 – Beta tội nghiệtCậu không nhấn nút ghi âm, câu nói đó không được gửi đi, không lọt vào tai Úc Chấp.

Chẳng biết nên coi là may mắn hay tiếc nuối.

Úc Chấp đặt điện thoại xuống, trong lòng anh giờ rất không vui, điếu thuốc trong miệng cháy hừng hực. Vậy có nghĩa là từ phía bên kia, Trì Nghiên Tây có thể nhìn thấy anh rất rõ, thậm chí nếu phóng đại hơn một chút…

Đôi mắt màu sáng tựa thanh kiếm tuốt vỏ lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nhìn về phía biệt thự bên kia hồ. Có lẽ giờ này Trì Nghiên Tây đang đứng sau một ô cửa sổ nào đó mà nhìn anh.

Chậc.

Điếu thuốc lại cháy thêm một đoạn dài.

Lẽ ra anh nên rời khỏi ban công nhưng thời điểm không thích hợp, dẫu sao Trì Nghiên Tây vừa mới gửi tin nhắn bảo anh cút về ngủ.

Úc Chấp trong lòng có chút bực bội, anh cố chấp thà chịu không thoải mái chứ nhất quyết không rời đi.

Anh dụi đầu thuốc vào gạt tàn, lại gửi đi một tin nhắn thoại nữa.

Trì Nghiên Tây vẻ mặt nặng trĩu nhìn tin nhắn thoại thứ hai Úc Chấp gửi đến. Sau khi nhận ra mình vừa nói gì, cả người cậu như cà tím bị sương đánh — bải hoải rũ rượi.

Sao cậu lại có thể nảy ra cái ý nghĩ b**n th** và đáng xấu hổ như vậy?

Quả là sỉ nhục A cách của một Alpha!

Cậu u uất nhìn chiếc vòng tay pheromone trên sàn, cuối cùng không bấm nghe tin nhắn thoại đó, mạnh tay kéo rèm cửa lại, chúi đầu vùi mình vào trong chăn.

Một alpha trẻ tuổi cứ thế nhẹ nhàng tan vỡ.

Úc Chấp cũng không rời ban công, chỉ là đêm đó anh ngủ không yên giấc, trên chiếc ghế dài cứ lật qua lật lại mấy lần suýt ngã nhào xuống đất.

Cuối cùng đành phải quay lưng về phía hồ, co người lại thành một cục đáng thương, mái tóc dài màu bạc sau lưng khiến anh trông như một chú mèo cuộn tròn.Hạ về nắng gắt, mới hơn tám giờ sáng mà ánh mặt trời chói chang đã trải khắp mọi ngóc ngách.

Úc Chấp buông tay đang dụi mắt xuống, mở cửa.

Văn Trí đưa hộp cơm cho anh: "Chào buổi sáng, anh Úc."

Úc Chấp rất nể phục tinh thần làm việc của omega này, những người có thể mỉm cười khi đi làm trong mắt anh đều là kẻ đáng gờm. Anh nhận lấy hộp cơm: "Chào buổi sáng, cái này tặng cô, cảm ơn vì miếng băng cá nhân."

Hôm ấy Văn Trí mang cơm đến, thấy sống mũi anh bị thương, đã rất nhiệt tình chạy tới phòng y tế lấy một hộp băng cá nhân cùng cồn i

-ốt và tăm bông cho anh.

Anh là người biết điều.

Văn Trí có chút áy náy, vội vàng xua tay: "Không cần đâu ạ, không cần đâu, đó cũng không phải đồ của tôi, tôi chỉ giúp anh Úc lấy về thôi."

"Vậy cô có thể nhận không? Tôi phải ăn sáng rồi."

Úc Chấp vẫn giơ tay cầm món quà, khiến Văn Trí áp lực vô cùng.

Món quà đáp lễ cho một miếng băng cá nhân chắc sẽ không quá đắt tiền, cô nghĩ vậy, cùng lắm thì sau này mình mang cả bữa tối đến cho anh! Cô cứng nhắc nhận lấy chiếc túi giấy nhỏ: "Cảm ơn anh Úc."

"Không có gì."

Úc Chấp gật đầu với cô rồi đóng cửa đi vào.

Đi được nửa đường, Văn Trí tò mò quá bèn lấy chiếc hộp nhỏ trong túi ra, ngay khoảnh khắc nhìn thấy logo thương hiệu, cô bàng hoàng mở to mắt.

Tiffany.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!