Chương 12: (Vô Đề)

[Daddy]Chương 12 – Huấn luyện chóÚc Chấp nghỉ ngơi hai ngày, virus mới hoàn toàn bị tống khứ khỏi cơ thể anh, người cũng gầy đi một chút.

Anh đứng ngoài ban công, đón ánh nắng mặt trời mà vươn một cái vai lười, trong cổ họng bật ra tiếng hừ hữ khe khẽ, y hệt một chú mèo con, lọn tóc chưa chải gọn ghẽ còn vểnh lên một vòng cong ngang tàng.

Anh vận động gân cốt, so với Tam Giác Châu thì lượng vận động ở đây quá ít, cứ ở đây mãi, người chưa chết đã phế trước.

Anh có thể chết nhưng không thể phế.

Miệng lẩm nhẩm 1234, tay chống hông giơ lên làm động tác giãn cơ, đường cong cơ thể tuyệt đẹp của beta được phô bày trọn vẹn. Khu ký túc xá vệ sĩ có phòng tập đi kèm, đi bộ từ đây mất 20 phút, còn xa hơn cả nhà ăn.

Anh đổi động tác, cúi người về phía trước, lòng bàn tay áp hoàn toàn xuống mặt đất.

Anh thấy nhà họ Trì thực sự nên đặt xe đạp công cộng ở vài địa điểm cố định.

Động tác đứng dậy chợt khựng lại.

Anh có thể tự mua một chiếc mà.

Úc Chấp là người nói làm liền, lập tức thay một bộ quần áo, áo thun trắng cổ tròn đính kim băng, quần jean rách, mái tóc dài màu trắng bạc được buộc đuôi ngựa cao.

Chỉ nhìn cách ăn mặc, cả người anh tươi tắn như cơn gió mùa hạ, dù sao năm nay anh cũng mới 24, nhưng nhìn vào mặt, tuy không tì vết xinh đẹp, nhưng khóe mắt chân mày vẫn tràn ngập vẻ lãnh đạm xa cách và sự thiếu kiên nhẫn với thế gian.

Là đóa hoa trắng tinh khôi trên vách đá cheo leo.

Chỉ có thể ngắm từ xa, không thể vấy bẩn.

Hôm nay nhà họ Trì có khách nên Trì Nghiên Tây sẽ không ra ngoài, đám vệ sĩ riêng như họ không phụ trách vấn đề an ninh của nhà họ Trì, thế nên hôm nay lại là một kỳ nghỉ, họ có thể tự do hoạt động, cũng không cần lo lắng về lương bổng, vì mọi kỳ nghỉ của họ đều được trả lương.

Úc Chấp sau một thời gian dài mới lại lái chiếc Audi RS7 của mình từ bãi đỗ xe ra, anh định mua một chiếc xe đạp, vừa tiện di chuyển trong trang viên vừa có thể rèn luyện sức khỏe.

Tìm kiếm địa chỉ cửa hàng xe, hôm nay vận may không tồi, đi một mạch toàn đèn xanh.

Lái xe ở Đế Đô khiến anh có chút không quen, ở Tam Giác Châu không có đèn giao thông, xe cứ thế mà chạy, có gặp tai nạn hay không hoàn toàn dựa vào kỹ thuật và may mắn.

Thế nên ai nấy đều là thần xe, mà anh lại càng có kỹ thuật điêu luyện.

"Phía trước một trăm mét đèn đỏ sắp chuyển xanh, có thể thuận lợi đi qua." Giọng nói máy móc của Hàm Ngư vang lên.

Nhà họ Trì hôm nay có khách, nhưng không tổ chức yến tiệc linh đình mà chỉ chuẩn bị một bữa tiệc gia đình ấm cúng. Khách là một người bạn lâu năm không gặp của Trì Minh Qua, từ phương Bắc dắt theo cháu trai đến.

Cháu trai của ông là một omega, đã có người giúp việc bắt đầu đoán rằng đây thực chất là một buổi xem mắt.

Trong lứa trẻ nhà họ Trì có tổng cộng 4 alpha, con trai cả của đại tiểu thư Trì Huyên là Trì Ngọc Thành đã kết hôn, con trai thứ Trì Thủ Quy đã có hôn ước từ nhỏ, còn lại Trì Nghiên Tây năm nay 20, Trì Vân Tiêu 25, nghe nói vị omega này năm nay 23 tuổi, cảm giác ghép đôi với ai cũng hợp.

Thế là mọi người lén lút cá cược.

"Tôi cược thiếu gia Nghiên Tây, O lớn hơn ba, ôm gạch vàng."

"Tôi cược thiếu gia Vân Tiêu, theo thứ tự thì cũng nên là anh trai trước."

Trì Nghiên Tây rời khỏi ban công, cậu đã ngồi xem chú mèo con tập thể dục cả buổi sáng, vòng eo của beta quả thực vừa nhỏ vừa mềm, mà sức bền cốt lõi lại siêu cường.

Lúc thay đồ, cậu vô tình chạm vào đầu nụ, lập tức nhớ đến đêm đó, họng súng lạnh lẽo cứng rắn được đôi tay xinh đẹp kia nắm lấy, từng chút một thờ ơ gõ lên, mang lại cảm giác lạ kỳ.

Yết hầu trượt lên xuống.

Cậu quỷ xui ma khiến đưa tay lên, ngay khoảnh khắc đầu ngón tay sắp chạm vào, cậu lại bừng tỉnh.

Xấu hổ siết chặt cổ tay phải của mình: "Mày muốn làm gì! Đồ b**n th**!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!