[Daddy]Chương 11 – Trêu người trong vô hìnhTrì Nghiên Tây nào có để lọt tai lấy nửa lời Úc Chấp đang nói, toàn bộ tâm trí của cậu đều dồn dập dồn vào nơi yếu mềm đang bị họng súng kia mân mê nắn tròn đè dẹt.
Vốn là một alpha luôn giữ mình trong sạch, cậu nào biết hóa ra nơi riêng tư của alpha cũng có cảm giác, vừa tê vừa ngứa, tựa như có luồng điện không cao thế từ họng súng rót vào thân thể, khiến cậu đầu óc choáng váng, hơi thở cũng gấp gáp hẳn lên.
Đây là lần đầu tiên Úc Chấp để tầm mắt lưu lại lâu đến thế trên gương mặt này, anh bỗng nhớ đến câu chị Hồng hay nói nhất. Chị Hồng bảo trên đời này, thứ đẹp nhất chính là vệt ửng hồng trên gương mặt chan chứa thanh xuân, nếu trong ánh mắt lại có thêm vài phần ấm ức và phản kháng thì càng thêm thú vị.
Giây phút này, trong lòng anh thầm tán đồng lời chị Hồng, rồi lại nghĩ chị Hồng hẳn sẽ rất thích Trì Nghiên Tây, mình nên đóng gói cậu ta mang về.
Da thịt này mơn mởn thế kia, chị Hồng chắc chắn sẽ thích.
Lần này, họng súng cố tình gõ nhẹ lên trên một cái, đầu nụ liền bị gõ cho đáp lại.
"Chậc, đúng là mẫn cảm."
Anh lầm bầm một câu, đầu óc Trì Nghiên Tây như muốn nổ tung, cậu vừa nghe thấy gì thế? Ban nãy Úc Chấp lại làm gì? Còn nữa, đừng gõ nữa, cậu hình như cương lên…
…rồi.
Úc Chấp lại nhìn về phía Trì Nghiên Tây, ừm? Là cậu ta à.
Không đúng không đúng.
Anh khẽ lắc đầu, những lọn tóc mềm mại tựa như vuốt mèo con khẽ lướt ngang trên lồng ngực Trì Nghiên Tây, chỉ thấy vùng ngực ấy nhanh chóng ửng lên một màu đỏ thắm.
Trêu người trong vô hình.
Úc Chấp quả thực bị chính mình làm cho cười nôn ruột, chị Hồng là cô nhỏ của Trì Nghiên Tây, anh đang lẩn quẩn nghĩ cái gì thế này, tội lỗi tội lỗi, nhất định là do cảm cúm vẫn chưa khỏi.
Đúng rồi, anh đang bị cảm, không nên lãng phí thời gian vào cậu ta.
Trì Nghiên Tây chưa từng thấy vẻ mặt Úc Chấp phong phú đến thế, anh ta vậy mà còn cười một cái, nụ cười khiến cậu quên cả mắng anh, không sao, cậu mắng ngay đây.
"Anh…"
Úc Chấp dứt khoát đứng dậy, ngồi lên sô pha, đôi chân dài vắt chéo: "Cậu, rời khỏi nhà của tôi."
Trì Nghiên Tây: …
Lúc này, cậu chính là cái meme mặt đầy dấu chấm hỏi, nằm trên sàn, tay bị trói, ngực trần vai nát, nghiêng đầu nhìn lên người đàn ông bệ vệ như đế vương trên sô pha.
Hít một hơi thật sâu, răng gần như muốn nghiến nát, cậu gầm lên: "Đây là nhà của tôi!"
Úc Chấp đưa mắt nhìn một vòng, quả thực không phải nhà của anh.
Anh đứng dậy, ban ơn cho Trì Nghiên Tây một ánh nhìn: "Không có lần sau."
Trì Nghiên Tây bỗng phá lên cười, nụ cười cuồng điên, không có lần sau, ha ha ha, anh ta bảo mình không có lần sau, ha ha ha ha…
Úc Chấp chẳng thèm liếc nhìn thêm, lúc sắp bước ra khỏi phòng khách lại dừng chân nói một câu: "Cảm ơn."
Tiếng cười của Trì Nghiên Tây bỗng hụt tắt, cậu không thể tin nổi mà dán mắt vào bóng lưng Úc Chấp vừa rời đi.
Anh ta vậy mà lại nói cảm ơn mình? Cậu lồm cồm trên đất nhích người, nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, xác nhận thế giới chưa hủy diệt, vũ trụ chưa nổ tung.
Úc Chấp hòa mình vào màn đêm đậm đặc, cơn gió hạ mang theo hương hoa thổi qua người anh, sộc đến khiến anh ho một tiếng, cũng tỉnh táo hơn vài phần.
Anh gần như ngất lịm đi theo từng mảng ký ức đứt đoạn, trong trạng thái mặc người xâu xé, Kiều Dục Thần cũng có mặt ở đó. Anh có thể sống sót rồi lại ở đây, tại nhà Trì Nghiên Tây, ai đã giúp mình, mọi chuyện rõ mồn một.
Việc nào ra việc đó, anh nên nói với Trì Nghiên Tây một tiếng cảm ơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!