Chương 8: (Vô Đề)

Không nhặt được?

Khâu Lê: "......

"Đôi mắt Khâu Lê chớp rồi lại chớp. Chưa cho cô thời gian phản ứng, Cố Diễm lại hỏi:"Em tự mình nấu cơm ăn?

"Khâu Lê sẽ không nấu cơm, bọn họ đều biết. Trong cái khó Khâu Lê ló cái khôn,"Cũng không xem là như vậy, em ăn rau trộn với gừng.

"Cái cách nói này thật ra rất mới mẻ, Cố Diễm cười như không cười,"Ăn rau trộn với gừng?Khâu Lê gật đầu:Dân gian không phải đã nói: Đông ăn củ cải hạ ăn khương, không nhọc bác sĩ cho phương thuốc? Ăn một chút gừng sẽ rất tốt cho thân thể.

"Cố Diễm cũng không làm khó cô, lui về phía sau mấy bước, dịch sang bên cạnh,"Vào đi, phòng bếp có gừng, em tự mình đi lấy.

"Khâu Lê đối với nơi này cũng không xa lạ gì, mấy năm trước ngẫu nhiên cô sẽ cùng Mộ Thời Cảnh đến đây chơi. Cố Diễm đóng cửa lại, cùng Khâu Lê đi vào trong, hỏi cô:"Anh sẽ gọi cơm, chúng ta cùng nhau ăn đi.

"Khâu Lê hơi giật mình, vội vàng gật đầu,"Được nha.

"Sau đó cô lại nhìn chai nước tương trong tay, nói với Cố Diễm:"Em vào phòng bếp làm rau trộn với gừng.

"Nói xong chữ cuối cùng, giọng nói cô dần nhỏ lại chỉ có cô mới nghe thấy. Khóe miệng Cố Diễm có một ý cười như có như không, ánh mắt bảo cô tùy ý. Anh lấy di động ra gọi điện đặt cơm, sau đó đi vào phòng giữ quần áo, lấy quần áo ở nhà đi vào phòng tắm. Lúc Cố Diễm ra khỏi phòng tắm, Khâu Lê vẫn còn trong phòng bếp bận rộn, anh nâng bước đi vào bếp, Khâu Lê nghe thấy tiếng xoay người,"Lập tức xong ngay đây.

"Cố Diễm nhìn đến rau trộn đặt trên bàn sứ trắng, có một tầng nước tương nhợt nhạt, gừng được trộn với rau, trên mặt còn có vẽ một gương mặt cười. Gương mặt cười không quá hoàn mỹ nên Khâu Lê đang dùng chiếc đũa chỉnh lại khóe miệng. Cố Diễm vô thức duỗi tay xoa xoa tóc cô,"Không cần sửa lại, đã khá tốt."

Khâu Lê trước sau vẫn cúi đầu, làm bộ thật nghiêm túc đùa nghịch.

Điện thoại vang lên, người đưa cơm đã đến dưới lầu, Cố Diễm xoay người ra khỏi phòng bếp đi mở cửa.

Khâu Lê sờ sờ lỗ tai của mình.

Thật là nóng.

Cố Diễm mua hai món mặn cùng hai món chay, Khâu Lê nhìn qua, cơ bản đều là các món mà cô rất thích khi còn nhỏ.

Sau này khẩu vị của cô giống như đã thay đổi.

Khẩu vị trở nên giống anh.

Chẳng qua là anh không biết.

Lúc ăn cơm, Khâu Lê ngồi dựa gần Cố Diễm, ngồi ở bên phải của anh.

Cố Diễm muốn mở miệng bảo cô qua ngồi đối diện cho rộng rãi một chút, nhưng lời nói vừa đến bên miệng anh lại ý thức được cái gì, sau đó một chữ cũng không nhiều lời.

Tùy ý để cô dựa gần vào anh.

Lúc còn nhỏ Khâu Lê rất thích chạy đến nhà bọn họ ăn cơm, vừa đến giờ cơm cô liền chạy tới, ông nội Cố đều sẽ hỏi cô có đói bụng không, nếu cô đã ăn no ở nhà cô cũng sẽ nói đói.

Nhưng mà đâu phải là cô ăn cơm, chính là cố ý quấy rối.

Mỗi lần ở nhà Cố Diễm ăn cơm, cô đều ngồi dựa vào anh, hận không thể cùng anh ngồi cùng trên một chiếc ghế mới thôi.

Ông nội thuận tay trái, cho nên lúc ăn chiếc đũa thường hay đụng tới đũa của bà nội.

Khâu Lê cảm thấy rất hay, cố ý dùng tay trái ăn cơm, nên khi ăn cơm chiếc đũa liên tiếp thọc vào tay Cố Diễm.

Lúc sau Khâu Lê còn làm một bộ dáng thực vô tội.....

Nghĩ đến khi còn nhỏ cô không tốt, Cố Diễm theo bản năng liếc mắt nhìn Khâu Lê một cái, thấy cô đang nghiêm túc gắp đồ ăn ăn cơm.

Vẫn là giống như lúc còn nhỏ, chính là cô dùng tay trái ăn cơm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!