Chương 5: (Vô Đề)

Cố Diễm nắm chặt then cửa nhìn qua nhà Khâu Lê, thất thần một lát.

Vừa rồi cô nói xong liền xoay người chạy vào nhà, căn bản không cho người khác thời gian phản ứng.

Cố Diễm đi về phòng, lấy bóp tiền đi xuống lầu.

Đến cửa hàng tiện lợi, anh tìm được đường đỏ, lại đi dạo qua một vòng, không phát hiện bản thân mình đang đi tìm một đồ vật khác.

Cố Diễm đi đến quầy thu ngân hỏi nhân viên: "Xin chào, cho tôi hỏi có túi chườm nóng không?

"Thu ngân viên ngẩng đầu, có chút mông lung. Hôm nay là một ngày nóng bức. Mà cần túi chườm nóng để làm gì? Nhìn đến gói đường đỏ đang ở trên tay Cố Diễm, nhân viên thu ngân lập tức hiểu ra. Nhân viên lắc đầu:"Cái kia đã hết rồi, mùa đông mới có bán.

"Cố Diễm nói một tiếng cảm ơn, sau đó tính tiền rời đi. Mới vừa đi tới cửa, thu ngân viên gọi lại:"Tiên sinh, chờ một chút.

"Cố Diễm quay đầu lại:"Vâng?

"Nhân viên thu ngân do dự một chút rồi mới mở miệng:"Anh về nhà lấy hai tay xoa lại với nhau, xoa khoảng mười giây, đến khi mà ngài không chịu nổi nữa, nhanh tay đắp lên bụng nhỏ của vợ ngài, có thể giảm lạnh giảm bớt một chút đau đớn.

"Thần sắc Cố Diễm hơi phức tạp, cái nào là vợ của anh... Không nói lý ra là hàng xóm. Nhưng Cố Diễm vẫn cảm kích nói tiếng cảm ơn. Lên trên lầu, Cố Diễm trực tiếp gõ cửa nhà Khâu Lê. Lúc Khâu Lê nhìn thấy Cố Diễm qua mắt mèo, đáy mắt hiện lên một tia không thể tin được. Không kịp nghĩ nhiều, cô nhanh chóng chạy ra mở cửa. Cố Diễm đưa đường đỏ và chìa khóa xe cho Khâu Lê:"Trong chốc lát nếu còn đau, anh sẽ mang em đi truyền nước biển."

Cố Diễm biết cô có tật xấu đau bụng kinh, trước kia có lần cô đến hội sở chơi, cô đau không chịu nổi, vừa lúc đó Mộ Thời Cảnh không có ở đây, vẫn là anh đưa cô đến bệnh viện để truyền nước biển.

Khâu Lê lấy đường đỏ từ trong tay Cố Diễm, cô lắc đầu, cổ họng nhẹ lăn.

Cũng không đau như vậy.

Nhìn thấy anh thì không đau nữa, đều được chữa khỏi.

Hôm sau.

Theo thói quen, 6 giờ rưỡi Khâu Lê liền rời giường.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô rất chuẩn tắc, cô ngủ đến tự nhiên là tỉnh, không thể thay đổi được.

Từ lúc gây dựng sự nghiệp, tính lười của cô cơ bản đã được khắc phục.

Trước khi ra cửa, Khâu Lê vào bếp pha một ly nước đường đỏ mang theo.

Kỳ thật bụng nhỏ đã không còn đau nữa, nhưng bởi vì đây là đường đỏ mà Cố Diễm mua, tác dụng không chỉ là ngăn đau mà còn có tác dụng nâng cao tinh thần.

Uống xong, cả ngày thanh khí đều sảng khoái và tâm tình tốt lên không ít.

Tối hôm qua cô không hy vọng xa vời Cố Diễm có thể xuống lầu mua cho cô đường đỏ, ít nhất ở trong ấn tượng của cô, trừ bỏ người nhà của anh, không có người nào có thể tùy ý sai khiến anh.

Hơn nữa, bụng nhỏ của cô không đau đến mức không thể đi, không có cách nào đi xuống cửa hàng tiện lợi.

Dựa theo hiểu biết của cô đối với Cố Diễm, không để ý đến việc gì, lạnh lùng xa cách mới là tác phong làm việc của Cố Diễm.

Nào nghĩ đến anh đi mua thật.

Khâu Lê đổi xong giày, khoảnh khắc kéo cửa ra, cơ hồ là đồng thời cửa đối diện cũng mở ra.

Hai người đều ngẩn ra.

Cố Diễm đang gọi điện thoại, khẽ gật đầu với cô.

Cố Diễm nói với điện thoại: "Mẹ vừa rồi mẹ nói gì? Con gái nhà ai đã trở về từ nước ngoài?

"Khâu Lê khóa cửa lại, đi sau lưng Cố Diễm đến thang máy. Cố Diễm bất đắc dĩ nói:"Mẹ, con trai của mẹ dứt không được độc thân... Con đang vội, cuối tuần sẽ về nhà, vâng đã biết, tạm biệt mẹ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!