Chương 45: (Vô Đề)

Hơn mười phút sau, Khâu Lê mới bình phục lại, tựa trong lồng ngực của anh, hai tay vòng lấy eo anh, trên người cả hai đều là mồ hôi, không biết rõ là của ai với ai.

Bên ngoài vẫn còn tiếp tục mưa.

Trong phòng rất yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của lẫn nhau.

Híp mắt nghe tiếng mưa rơi, dường như có thể gột rửa tâm hồn.

Khâu Lê cọ mặt trước ngực anh, nghiêng tai để nghe thấy nhịp tim đang đập của anh.

Cố Diễm nhẹ nhàng vuốt lưng cô, từ trên xuống dưới.

Anh thấp giọng hỏi: "Bồi ngủ rồi em vừa lòng chưa?

"Khâu Lê ngửa đầu, cười:"Ông chủ, sau này tôi sẽ lái xe cho ngài thật tốt.

"Cố Diễm cắn cằm cô một cái, vỗ vỗ lưng cô:"Tắm rửa đi, anh đi nấu cơm."

Cố Diễm rất ít khi nấu cơm, món phức tạp sẽ không, nấu cháo xào rau thì còn tạm được.

Anh mặc quần áo đàng hoàng rồi đi đến nhà bếp nấu ăn.

Khâu Lê đi đến phòng giữ quần áo để tìm quần áo tắm rửa, tủ quần áo của anh không có nhiều quần áo của cô, chỉ có mấy bộ áo lót, cô cầm áo lót, tìm áo sơ mi trắng của anh.

Đến phòng tắm mới phát hiện, anh chuẩn bị cho cô tất cả đồ dùng tắm rửa, mỹ phẩm cô dùng thường ngày anh cũng chuẩn bị một bộ.

Đến cả sữa tắm cho phụ nữ anh cũng mua.

Cô ngẩn người nhìn những chai lọ này, sau khi hoàn hồn, mở vòi sen ra.

Vui vẻ. Lúc thân mật, là lúc đầu óc con người không lý trí nhất, cảm thấy đó chính là yêu.

Sau khi kích tình, là lúc đầu óc con người tỉnh táo nhất, Thu Thu cảm thấy, thời khắc này, cô lại càng yêu anh nhiều hơn.

Loại tình yêu này, giống như cơn mưa xuân, ẩm ướt và nhẹ nhàng.

Tích luỹ theo tháng ngày, sâu tận xương tuỷ.

Khâu Lê tắm xong, lấy mặt nạ anh mua ra, đắp lên xong, ra ngoài tìm Cố Diễm.

Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Diễm quay đầu lại, bị cô làm cho giật mình, nhanh chóng xoay người, bình phục lại hô hấp: "Thu Thu, em ra phòng khách ngồi chơi đi.

"Khâu Lê dùng ngón tay chỉnh lại mặt nạ, nhịn cười, cực kỳ bướng bỉnh:"Em không đi, muốn ở cùng với anh cơ.

"Cô chạy ra phía sau anh, hai tay ôm lấy eo của anh. Cố Diễm bất đắc dĩ, tuỳ ý để cô làm loạn:"

"Vậy em đừng đứng trước mặt anh anh phân tâm.Khâu Lêừ

"một tiếng. Cô đứng ở phía sau anh, cái gì cũng không nhìn thấy. Cũng không thể tựa mặt lên lưng anh, lại không nói chuyện, rất là tẻ nhạt. Cô chạy đến phòng ăn lấy ghế lại đây, đặt ở phía sau anh."Em làm gì vậy?

"Cố Diễm nghe được động tĩnh, cũng không quay đầu lại. Khâu Lê không lên tiếng, cô quỳ gối lên ghế, hai tay đặt trên vai anh, nhìn anh xào rau. Đây là cuộc sống sinh hoạt mà cô đã từng tưởng tượng ra, anh nấu ăn, cô dán theo anh. Đột nhiên, cô nhảy xuống, chạy đến phòng khách lấy di động, sau đó tiếp tục quỳ lên ghế, ôm lấy vai anh. Cô gõ một hàng chữ trên di động, rồi đưa cho anh xem. Vừa lúc Cố Diễm đậy xong nắp xoong, rảnh rỗi nhìn sang di động. Cô nói: [Ông chủ, em muốn nghe anh hát. ] Cố Diễm:"Những bài hát anh nhớ rõ chỉ toàn là tiếng Anh, sợ em nghe sẽ không hiểu.

"Khâu Lê dùng sức đánh vào vai anh. Cố Diễm cười,"Đừng nghịch.

"Khâu Lê biết khi đi chơi ở hội sở anh rất ít hát, bởi vì anh vừa cất tiếng hát, có khi so với bài gốc còn động lòng hơn, những người khác sẽ không thể hát được. Cô rất ít khi nghe anh hát, cho nên bây giờ trái tim lại ngứa, rất muốn nghe. Cô nhìn đồng hồ trên di động, còn hơn mười phút, cô tháo mặt nạ ra, cuối cũng cũng có thể vui vẻ nói chuyện, cô ôm lấy cổ anh:"Mặc kệ, em muốn nghe.

"Sau đó cô ghé bên cạnh tai anh,"Có phải anh đã từng hát cho ai nghe rồi phải không?

"Nháy mắt, dĩ nhiên cô cũng không ngoại lệ mà ăn giấm. Cô nghĩ, có lẽ anh đã từng hát cho người phụ nữ khác nghe qua. Cố Diễm bắt đầu cắt đậu bắp, hờ hững nói:"Đã từng hát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!