Bát Bách Tỳ Khưu Ni được cho là đã ăn thịt nhân ngư mà bất tử, đã biến mất.
Trong rừng chỉ còn lại x.á. c một con mực trắng khổng lồ.
Trong con mực lộ ra một khuôn mặt phụ nữ tinh tuyệt...
——Xương sườn của bà ta đã bị người ta tháo gỡ.
Dòng sông thời gian chậm rãi trôi qua.
Thân thể thiếu nữ lại chưa bao giờ hủ bại.
Ngược lại, nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của thần cổ đại.
Những tế bào đã che.c, những mảnh chân tay bị băm nát bắt đầu sinh trưởng trở lại.
Bộ não mọc ra nhãn cầu.
Tay và chân va chạm nô đùa.
Nội tạng ngâm trong huyết thủy của thần minh chậm rãi lúc nhúc.
Thần cổ đại nâng thương khiếp, đau đớn ngẩng đầu.
Năng lượng, Ngài cần nhiều, nhiều năng lượng hơn nữa...
Trong nháy mắt, động cơ hơi nước nhảy lên vũ đài lịch sử.
Người phương Đông đội mũ phớt đi trên đại bình nguyên miền Tây rộng lớn.
Đột nhiên một tiếng sáo phiêu hốt truyền đến.
Vị thân sĩ giật mình, quay đầu nhìn hộp thiếc trên xe ngựa.
Tiếng sáo không phải phát ra từ đó.
Ông ta mất một ngày công phu, mới tìm thấy người thổi sáo trong khu mỏ gần đó.
Đó là một nô công Trung Quốc, vượt đại dương đến miền Tây nước Mỹ.
Bây giờ anh ta sắp che.c, giống như những nô công khác bị ngược đãi đến che. c ở đất nước này.
"Ai dạy ngươi khúc nhạc này?" Vị thân sĩ hỏi.
"Ta sinh ra đã biết rồi..."
Hương âm cổ xưa phả vào mặt.
Đây là giọng nói của Triều Ca.
Đây là giọng nói của Hy Oa.
Tâm niệm vị thân sĩ khẽ động, nhìn anh ta với ánh mắt dần trở nên thân thiết:
"Ngươi đến từ quê hương của thê tử ta, ta ngửi thấy mùi vị thuộc về nàng trong huyết mạch của ngươi. Vì điều này, ta có thể thực hiện một nguyện vọng cho ngươi, ngươi muốn nguyện vọng gì?"
"Ta hy vọng bọn da trắng phải trả giá đắt..."
Người nô công Trung Quốc nuốt xuống hơi thở cuối cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!