Chương 4: (Vô Đề)

Rất nhanh đã cùng đường, bị dồn đến dưới cửa sổ cuối hành lang.

"Đưa tinh trùng của anh ta cho tôi." Người phụ nữ kia ép sát tôi, bình tĩnh nói.

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương

FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Tôi nổi giận:

"Tôi mới là vợ anh ta!"

Ngay giây tiếp theo, cửa sổ trên đầu tôi đột ngột mở tung, gió mưa điên cuồng quét vào.

Tôi ngẩng đầu.

—— Khương Thiên Kỳ mặc vest giày da, mặt âm trầm, trong tư thế leo trèo, dừng lại trên khung cửa sổ tầng mười ba.

"Chồng ơi, cô ta uy h.i.ế. p em..." Tôi lập tức bật khóc.

Không sao. Anh ta đưa tay, từ trên xuống dưới xoa đầu tôi, sau đó đột ngột vung quyền, trực tiếp đánh bay đầu người phụ nữ kia ra ngoài!

Đầu người lăn lông lốc trên nền gạch.

Lúc này tôi mới phát hiện, bất kể là trên tay hay trên cổ, cô ta đều không chảy má.o!

Cái x.á. c không đầu hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vung tay tấn công tôi, chồng tôi một tay nhấc bổng cô ta ném thẳng ra ngoài cửa sổ, sau đó anh ấy cũng nhảy vào cơn mưa dữ dội, biến mất không thấy đâu.

Tôi không thể chịu đựng nổi cú sốc này nữa, trực tiếp ngất đi.

Trong mơ, tôi liên tục nghe thấy tiếng sáo kỳ dị.

Giai điệu rất quen thuộc, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra đã nghe ở đâu.

Sau đó, tiếng sáo biến thành tiếng la hét điên cuồng, tôi bị đánh thức.

Trước mắt vẫn là hành lang đó, nhưng lần này đèn đuốc sáng trưng, y tá đẩy xe đẩy qua lại.

"Phu nhân cô không sao chứ? Phu nhân?" Bác sĩ gọi bên tai tôi.

"Em không ổn lắm... Bác sĩ rạch bụng em ra, sau đó xảy ra chút chuyện, chưa khâu lại..." Tôi mếu máo kéo áo phẫu thuật của mình ra.

Nhưng rất nhanh tôi phát hiện, ngoài một chút má.o, trên bụng tôi không có vết thương nào.

Đương nhiên càng không có xúc tu và tay chân cụt...

Mình đã mơ thấy cái gì kỳ lạ vậy?

"Mau gọi giáo sư già đến đây, tôi có chút chuyện muốn hỏi ông ấy... Sao ở đây ồn ào thế? Ai cứ hét mãi vậy?"

Cả hành lang vang lên những tiếng la hét nối tiếp nhau.

Giống như một cơn cuồng loạn tập thể.

Điên cuồng, khủng bố, không hề gián đoạn, tràn ngập cả tầng mười ba, đến mức không thể nói chuyện bình thường được nữa.

Y tá đưa tôi đến một phòng bệnh, ánh mắt nhìn tôi mang theo sự sợ hãi:

"... Giáo sư không qua được, ông ấy... bọn họ, tất cả đều điên rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!