Tuyệt phẩm tiên hiệp
- Đạo QuânCố Diễm và Khâu Tây Văn đi đến quán cà phê ở phía đông tiểu khu.
Gọi cà phê xong, Khâu Tây Văn ngả người tựa vào ghế sô pha, có chút uể oải, trong lòng lại mệt.
Cũng không phản ứng Cố Diễm.
Cố Diễm hỏi cô: "Chị với Thẩm Nghiên thế nào rồi?Khâu Tây Văn:Có thể nói đề tài nào có dinh dưỡng hơn được không?
"Rõ ràng một chữ cũng không muốn nói. Cố Diễm khuyên cô:"Đều đã lớn như vậy rồi, còn phải dằn vặt cái gì? Còn nghĩ rằng mình chỉ mới mười bảy mười tám tuổi sao?
"Khâu Tây Văn cau mày, bất mãn nói:"Cái gì gọi là đều lớn như vậy? Tôi rất già sao?"
Cố Diễm không nói gì, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, vấn đề này có rất nhiều bẫy, anh vẫn nên yên lặng thì hơn.
Trong lúc nhất thời hai người cũng không nói gì, bầu không khí có chút trầm mặc.
Cố Diễm nghĩ đến chuyện của công ty trò chơi, hiện tại cũng không biết nên kết thúc việc này như thế nào.
Tiếng chinh phạt một mảnh.
Mà Miêu Thanh vẫn còn đang kéo dài, một hai phải để ngày mai mới chính thức đáp lại.
Cà phê được mang lên.
Khâu Tây Văn nhẹ nhàng khuấy ly cà phê, mùi thơm nồng nặc cay đắng xông vào mũi.
Trước đây cô không thích uống cà phê, sau đó Thẩm Nghiên thích cái này, cuối cùng cũng thành thói quen của em.
Hồi ức trở về như con dao hai lưỡi, có ngọt ngào, nhưng đồng thời cũng mang đến cho chính mình thương tích đầy người.
Sau khi từ sân bay về nhà, cô nghĩ sẽ không để ý đến Thẩm Nghiên.
Không đợi anh, cũng không có nhận điện thoại của anh.
Sau đó Thẩm Nghiên cũng không có liên lạc lại cho cô.
Vừa nãy Cố Diễm còn nói với cô, còn nghĩ rằng mình còn mười bảy mười tám tuổi sao.
Kỳ thật đàn ông không hiểu được, mặc kệ phụ nữ đã bao nhiêu tuổi, đều hi vọng đối phương mang mình trở thành một cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi để cưng chiều.
Tuỳ ý cô vô pháp vô thiên, kiêu căng thô bạo.
Không phải như vậy, lấy đâu ra trái tim thiếu nữ mà nói?
Có thể đàn ông đều không hiểu.
Thời gian lâu dài, cảm giác mới mẻ đều sẽ qua đi.
Anh ấy chán ghét, mệt mỏi, nhưng không vứt bỏ bạn, đó mới chính là ân huệ lớn nhất của bạn.
Sau đó, Cố Diễm hỏi cô: "Cuối cùng là chị đang suy nghĩ cái gì?Anh lại bổ sung:Cái tôi nói chính là chị và Thẩm Nghiên?Khâu Tây Văn:Không biết.
"Nhớ anh. Lại không muốn tha thứ cho anh. Cố diễm nói:"Hi vọng lúc các người 70, 80 tuổi, cũng sẽ còn có sức lực để hành hạ nhau như thế.
"Khâu Tây Văn cười cười, không lên tiếng. Cô uống cà phê một ngụm cà phê, đứng lên nói:"Tôi về nhà còn chút việc phải xử lý."
Bên này trời tối, bên kia New York lại bắt đầu một ngày mới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!