Chương 47: (Vô Đề)

Tuyệt phẩm tiên hiệp

- Đạo Quân"Mẹ nuôi.

"Bé gái mềm mại gọi Khâu Tây Văn một tiếng. Mấy đứa trẻ khác cũng đồng thời gọi mẹ nuôi, nhanh nhận lấy hoa. Mọi người xung quanh ai cũng nhìn cô. Khâu Tây Văn híp mắt, khom lưng, ôn hoà nhìn bé gái cười cười, nhận bó hoa trong tay bé, lại hôn gương mặt của bé gái:"Cảm ơn bảo bối.Bé gái duỗi tay:Mẹ nuôi, ôm.Khâu Tây Văn:...

"Những đứa trẻ này đều đã sớm được đào tạo rồi sao? Bé gái nghiêng đầu, chớp chớp hàng mi dài, bàn tay nhỏ vẫy vẫy ở không trung:"Mẹ nuôi, ôm.

"Bé gái đáng yêu, lại ngây thơ, là ai cũng sẽ không có cách nào từ chối. Khâu Tây Văn hoàn toàn đầu hàng, bé gái khác tinh mắt nhanh tay ôm lấy đùi cô, nhanh chóng nhận lấy bó hoa:"Mẹ nuôi, con giúp mẹ cầm hoa, mẹ ôm em gái nhỏ đi.

"Cô ôm lấy bé gái tròn trịa, bé gái ghé vào mặt cô hôn một cái,"Mẹ nuôi, mẹ thật là xinh đẹp, con rất thích người.Khâu Tây Văn:...Cô cười cười,Dì cũng thích con.

"Ánh mắt bé gái bướng bỉnh, sửa lại cho đúng:"Không phải là dì, mà là mẹ nuôi.Khâu Tây Văn:...

"Khả năng tranh luận của cô, không nghĩ đến sẽ thua trên người một bé gái nhỏ. Thẩm Nghiên nhìn Khâu Tây Văn, khoé miệng cong cong. Lúc hai người sóng vai đi, Khâu Tây Văn không có cảm xúc gì mà hung dữ trừng mắt nhìn anh một cái. Thẩm Nghiên cũng không để ý, vẫn tiếp tục cười. Khâu Tây Văn ôm trong ngực một đứa bé, bên cạnh có ba bé gái ôm lấy chân cô, nắm lấy vạt áo sơ mi của cô, lẽo đẽo đi theo Khâu Tây Văn. Chợt có một bé gái quay đầu lại nói với Thẩm Nghiên:"Cha nuôi, đi thôi, chúng ta về nhà!Thẩm Nghiên cười:Đến đây."

Cất bước, đi theo sau.

Đến bãi đậu xe.

Tài xế rất nhanh xuống xe mở cửa ra, ông biết Khâu Tây Văn, còn gật đầu với cô một cái.

Khâu Tây Văn nói một tiếng chào chú, liền bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi cho mấy đứa trẻ.

Bên cạnh xe thương vụ còn có một vệ sĩ đang đứng, không phải của Thẩm Nghiên, cô thấy người đó rất lạ mặt.

Chắc là vệ sĩ của nhà đứa bé nào đó, cũng không quan tâm nhiều.

Cô đặt bé gái cô ôm trong ngực ở chỗ ngồi hàng thứ hai, vệ sĩ thấy thế, trực tiếp đi đến, anh ta nói để anh ta ôm bé, bởi vì cô bé này ngồi xe không thành thật, có thể bò đến ghế lái bên kia, ảnh hưởng đến tài xế lái xe.

Bé gái cũng ngoan ngoãn đưa tay cho vệ sĩ ôm.

Mấy đứa bé khác cũng đã ngồi lên xe.

Khâu Tây Văn thắt dây an toàn cho từng bé.

Thẩm Nghiên đứng ở một bên, chăm chú nhìn cô đang kiên nhẫn thắt dây an toàn cho bọn nhỏ.

Nháy mắt, anh tưởng tượng, nếu như anh và cô có con, cô sẽ ôn nhu như thế nào?

Khâu Tây Văn đóng hết cửa ở phía sau lại, nói với tài xế: "Chú ơi, chú ngồi ở phía sau đi ạ, để cháu lái xe cho."

Tài xế giật mình, lại gật đầu liên tục, nói được.

Ông nghĩ, cô lái xe, Thẩm Nghiên ngồi ở ghế phụ, rất tốt.

Rất phối hợp ngồi ở phía sau.

Thẩm Nghiên đứng ở bên xe khác, khoé môi không khỏi cong cong, đến cùng cô cũng là mềm lòng.

Bởi vì trong lòng có anh.

Khâu Tây Văn đã ngồi ở ghế lái, đóng cửa lại.

Thẩm Nghiên cũng cất bước đi về phía ghế phụ, mới vừa chạm đến tay cầm, liền cạch một tiếng, cửa đã bị khoá, anh kéo một hồi, cũng không ra được.

Khâu Tây Văn khởi động xe, lại nhấn vài tiếng còi.

Theo bản năng Thẩm Nghiên lùi về sau hai bước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!