Chương 41: (Vô Đề)

Tuyệt phẩm tiên hiệp

- Đạo QuânCố Diễm bế Khâu Lê lên, "Vào phòng ngủ ngủ một lát, khi nào ăn cơm chiều anh sẽ gọi em dậy.

"Tuy rằng không biết anh muốn cho cô vừa lòng thế nào, nhưng anh đã thoái nhượng, Khâu Lê cũng không có lý do để tiếp tục chiến tranh lạnh với anh. Cô phối hợp đưa tay ôm lấy cổ anh. Lúc Cố Diễm đặt cô ở trên giường, cô vẫn không buông tay, hai tay Cố Diễm chống ở bên người cô, chà xát chóp mũi của cô, thấp giọng hỏi:"Làm sao vậy?"

Khâu Lê hơi khuynh người về phía trước, hôn lên môi dưới của anh một cái, cũng không lên tiếng.

Cố Diễm lại hôn cô thêm một lúc, anh biết lúc nãy cô nói chia tay chỉ là nhất thời nổi nóng không biết lựa lời, anh cũng không có ý định tính toán chi li với cô.

Hơn nữa trước đây anh cũng đã đồng ý với cô, cô nói chia tay, anh sẽ làm như không nghe được.

Khâu Lê khóc đã mệt mỏi, hiện tại tâm trạng đã thoải mái không ít, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Đợi cho cô ngủ say Cố Diễm mới rời khỏi phòng ngủ, lấy thuốc lá cùng bật lửa đi đến khu hút thuốc của khách sạn.

Lúc trở về, anh gặp được Khâu Tây Văn ở cửa phòng, vừa lúc cô mở cửa đi ra.

Hai người có chút giật mình.

"Chị muốn ra ngoài sao?

"Cố Diễm hỏi. Khâu Tây Văn:"Hết mưa rồi, không khí bên ngoài thoáng mát, tuỳ tiện đi dạo một lát.Hỏi anh:Hiện tại Thu thế nào rồi?Cố Diễm:Cũng không tệ lắm, ngủ rồi.

"Khâu Tây Văn cười như không cười:"Xem ra cậu tốn không ít sức lực để dỗ con bé.

"Lấy hiểu biết của cô đối với Thu Thu, không cãi nhau ầm ĩ với Cố Diễm mới là lạ. Cố Diễm:"Cũng còn tốt, cô ấy hiểu chuyện hơn so với lúc trước.Khâu Tây Văn hỏi:Khi nào cậu chuẩn bị đầu tư cho Phương Quân?Cố Diễm:Sáng sớm ngày mai tôi về Bắc Kinh, cổ đông ngày kia sẽ biết.

"Khâu Tây Văn như có suy tư gì gật gật đầu, tốt bụng nhắc nhở:"Tạm thời con bé sẽ không ầm ĩ với cậu nữa, nhưng khi cậu chính thức tuyên bố đầu tư cho Phương Quân, mà truyền thông lại nỗ lực phóng đại lên, "thu thức tổng hợp chứng"(*) còn có thể tái phát, nguyên nhân tái phát ra sao, không rõ, một câu thôi, chính là trong lòng khó chịu.

"(*)Hội chứng Munchausen đề cập đến một bệnh tâm thần đạt được sự đồng cảm bằng cách mô tả, tưởng tượng các triệu chứng của bệnh, giả vờ bị bệnh hoặc thậm chí làm biến dạng cơ thể của bạn hoặc người khác. Căn bệnh được đặt theo tên của một nam tước người Đức, Freiherr von Münchhausen, người đã hư cấu nhiều cuộc phiêu lưu của chính mình, như đi dạo trên mặt trăng, liếm tóc của chính mình và để mình lên trời . Cố Diễm:"...

"Anh nhíu ấn đường lại, trong ánh mắt có một tia nghi hoặc. Khâu Tây Văn cũng là vì Thu Thu mà phiền lòng, đổi lại là người khác, một phần kiên nhẫn cô cũng không có. Cô tỉ mỉ nói với Cố Diễm:"Phụ nữ hiểu được lòng cậu là một chuyện, trong lòng khó chịu, muốn tìm cậu hỏi tận gốc, thì lại là một chuyện khác.

"Cô suy nghĩ một chút, nói với anh:"Cũng giống như, phụ nữ đều biết đàn ông ra ngoài xã giao cũng rất cực khổ, không dễ dàng, nhưng cậu về nhà muộn, uống nhiều, không có thời gian ở cùng với cô ấy, cô ấy sẽ thường xuyên nổi nóng với cậu.

"Cố Diễm đã hiểu. Câu châm ngôn kia nói không sai, chỉ là tiểu nhân và phụ nữ lại khó chiều. Ngày mai. Khâu lê còn chưa có rời giường, Cố Diễm đã thu thập xong hành lý, tài xế đã đến dưới lầu khách sạn. Anh nhìn đồng hồ trên tay, không đi bây giờ thì sẽ trễ giờ ra sân bay. Không thể làm gì khác hơn là đi đến phòng ngủ đánh thức Thu Thu. Khâu Lê lim dim mở mắt,"Mấy giờ rồi anh?Cố Diễm:Bây giờ đã là sáu giờ một phút rồi.Anh hôn cô một cái:Em ngủ thêm chút nữa đi, anh phải đến sân bay rồi.Khâu Lê ngồi dậy:Em đưa anh đi.

"Nói xong cô muốn xuống giường lấy quần áo. Bị Cố Diễm ấn xuống:"Không cần đâu, em thay quần áo rửa mặt, còn phải ăn sáng nữa, không kịp.

"Cũng không cần thiết. Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô:"Xong việc, anh sẽ đến thăm em.

"Khâu Lê gật đầu, dừng một lát, nói với anh:"Xế chiều hôm nay hoặc là ngày mai có khả năng em sẽ đi sang thành phố khác.

"Cố Diễm hơi giật mình:"Không phải thị trường bên đây chưa bắt đầu đi khảo sát sao?

"Khâu Lê cắn cắn môi,"Không cần phải đi nữa.

"Một lát sau, Cố Diễm mới hiểu được ý tứ của mấy lời này, xem ra thị trường đã bị công ty của Triệu Tiêu Quân chiếm trước rồi. Anh đưa tay ôm cô một cái:"Trên thương trường chính là như vậy, không có kẻ địch vĩnh hằng mà cũng không có bạn bè vĩnh cửu, chỉ có lợi ích.

Có thể sang năm thị trường này sẽ là của em.

"Khâu Lê rầu rĩ ừ một tiếng. Sau khi Cố Diễm trở lại Bắc Kinh, liền trực tiếp đến công ty. Thư ký gõ cửa đi vào, tối hôm qua bắt đầu từ lúc cô nhận được cuộc điện thoại đó của Cố Diễm, cho đến bây giờ vẫn còn khiếp sợ, lúc trước thất tình cô cũng không mất ngủ, nhưng mà vì chuyện này cơ hồ một đêm cô đã không ngủ. Cô xác định thêm lần nữa:"Cố tổng, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?Cố Diễm:Ừ.

"Anh mở máy tính ra. Hỏi cô:"Thư mời đã chuẩn bị xong hết chưa?Thư ký gật đầu:Tất cả tài liệu đều được chuẩn bị dựa theo yêu cầu của anh.

"Cố Diễm lại dặn dò thư ký một lần nữa:"Bảo Dương Soái đến đây một chuyến."

"Vâng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!