Chương 35: (Vô Đề)

Tuyệt phẩm tiên hiệp

- Đạo QuânKhâu Lê cho rằng vừa rồi cô nói như vậy, đã rất có ý tứ, rốt cuộc là cô muốn ngồi cùng với Cố Diễm, cô cảm thấy, Dung Thâm lại không si không ngốc, chắc chắn sẽ đem chỗ ngồi nhường lại cho hai người bọn họ, rồi sẽ ngồi vào chỗ ngồi kia của Cố Diễm.

Nếu anh ta không hiểu được ý vô, cô liền nói rõ ràng một chút.

"Dung Thâm.

"Dung Thâm ngẩng đầu, nhìn cô, thanh âm ôn hòa:"Làm sao vậy?Khâu Lê:Có thể để Cố Diễm đến bên này ngồi được hay không? Anh cùng anh ấy...

"Đổi chỗ một chút. Mấy chữ ngoài sau còn chưa nói ra, đã bị Dung Thâm đánh gãy, anh ta nói:"Cố Diễm muốn ngồi chỗ bên cạnh tôi phải không?

Được, không thành vấn đề, cô bảo cậu ta đến đây đi, tôi ngồi với ai cũng đều không sao cả.

"Sau đó anh ta lại bổ sung một câu:"Một mình cô ngồi chỗ dựa cửa sổ kia khá tốt, cô ngồi bên này, tôi vẫn luôn gõ bàn phím, còn ảnh hưởng đến cô nghỉ ngơi.Khâu Lê:...

"Khóc không ra nước mắt. Dung Thâm quả thực là nhân vật đổi khái niệm cấp tổ sư. Cố Diễm đã đi tới, anh đã sớm đoán được kết quả là cái gì. Vỗ vỗ Thu Thu bả vai:"Em đi qua kia ngồi đi."

Sau đó anh lập tức đi đến vị trí bên trong ngồi xuống.

Khâu Lê rối rắm nhìn hai người bọn họ, mà Dung Thâm sắc mặt vẫn như thường đang nhìn vào màn hình máy tính, còn nhỏ giọng nói tiếng Anh với ống nghe.

Cố Diễm lấy notebook, mở ra.

Cô thở dài, xoay người đi đến chỗ ngồi kia của Cố Diễm.

Cao tốc đã bắt đầu chạy, Khâu Lê nhàm chán, nhưng cũng không có tâm tư để xem di động.

Lâu lâu cô sẽ nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ.

Lưng ghế quá cao, cô cũng không nhìn rõ cái gì.

Trong lòng lại nôn nóng.

Không biết hiện tại hai người bọn họ là cái trạng thái gì.

Bọn họ không đối phó nhau chính là có chút kỳ lạ.

Lại đợi mười mấy phút.

Từ ba lô Khâu Lê lấy ra hai bình nước, ra vẻ dường như không có việc gì đi qua đưa cho bọn họ.

Hai người bọn họ đều đang xử lý công việc, quá mức nhập tâm, không ai phát hiện cô đang đứng đó, mãi cho đến lúc cô đưa nước tới trước mặt bọn họ, hai người mới ngẩng đầu.

Dung Thâm nhận lấy bình nước: "Cảm ơn.

"Sau đó vặn ra uống mấy ngụm, lại tiếp tục xem máy tính. Cố Diễm không nhận lấy. Cô nhìn Cố Diễm, phát hiện tầm mắt Cố Diễm không phải dừng ở trên người cô, cũng không phải ở máy tính, mà là dừng ở phía sau cô. Cô theo tầm mắt anh xoay người, cũng không phát hiện có cái gì dị thường. Sau đó, cô hỏi Cố Diễm:"Làm sao vậy?Cố Diễm lắc đầu:Không có gì.

"Sau đó lấy bình nước trong tay của cô. Vừa rồi có một cô gái ngồi ở phía trước bọn họ giống như là đang dùng di động chụp mấy tấm hình ở phía bên này. Anh hỏi Thu Thu:"Một mình bị nhàm chán sao?

"Khâu Lê không nói thật:"Cũng được, em đang xem phim điện ảnh.

"Cố Diễm đem di động của mình đưa cho cô:"Di động có rất nhiều trò chơi nhỏ, em thích cái nào thì cứ chơi.Lại nói thêm:Đều là một ít trò chơi nhỏ, anh tự mình nghiên cứu phát minh.

"Khâu Lê hưng phấn lấy di động qua, xoay người đi vài bước, lại quay trở lại tới, nhỏ giọng nói với Cố Diễm:"Anh đem điện thoại mở khóa nha, bằng không em chơi game như thế nào.

"Cô để điện thoại ở trước mặt anh lắc lắc, ý bảo anh mở khóa. Cố Diễm:"Không phải mở khóa vân tay, mở mật mã là được.

"Khâu Lê cầm lấy điện thoại, mở màn hình,"Mật mã là bao nhiêu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!