Chương 18: (Vô Đề)

Tuyệt phẩm tiên hiệp

- Đạo QuânNgoài cửa.

Cố Diễm vẫn còn đang ấn chuông cửa, Khâu Lê vẫn không có phản ứng gì.

Cố Diễm nhìn chiếc nhẫn trong tay, vài giây sau, lại bắt đầu soạn một tin nhắn: [ em không muốn gả cho anh hả? Em không mở cửa thì anh phải cầu hôn thế nào đây? ]

Nhìn xong, anh nhấn gửi.

Hai phút sau, Khâu Lê trả lời lại: [ em sẽ không mắc mưu. ]

Cố Diễm xem xong: "...

"Ngón tay anh đang vuốt ve màn hình, đang nghĩ ngợi nên trả lời như thế nào. Đột nhiên, cửa mở ra. Cố Diễm còn chưa có phản ứng lại đây, Khâu Lê liền bổ nhào vào trong lồng ngực của Cố Diễm, thiếu chút nữa là anh không đứng vững, lui về phía sau mấy bước. Khâu Lê dùng sức ôm lấy eo Cố Diễm, chôn mặt ở trong lồng ngực anh, sau một hồi nhỏ giọng nói:"Em đang nằm mơ phải không?

"Trước kia cô mơ thấy anh, chỉ có một lần. Mơ thấy anh ôm cô, lúc cô muốn nói chuyện, liền tỉnh mộng. Mở mắt ra, bên người trống rỗng. Mỗi lần nghĩ đến cảnh trong mơ quá mức chân thật kia, tim cô liền phát đau. Cố Diễm cất điện thoại, ôm lấy cô. Cúi đầu cắn cổ cô một cái, Khâu Lê đau tê một tiếng, anh nói:"Thanh tỉnh không?

"Khâu Lê vẫn không ngẩng đầu,"Quá nhanh."

Có chút không chân thật.

Lúc trước cô chỉ nghĩ, yêu nhau với anh một thời gian là được, không uổng công cả đời này cô yêu anh.

Lúc này chỉ mới ở bên nhau mấy ngày, anh lại công khai với mọi người, còn cầu hôn vào ngày sinh nhật hôm nay của cô.

Cô nói không kích động, nhưng thật ra đó là nói dối.

Nhưng chính là cô nhịn không được sợ hãi, sợ sáng ngày mai cô tỉnh lại, cái gì cũng đều trống không.

Khâu Lê vẫn tiếp tục ôm anh, so với lúc trước còn ôm chặt hơn.

Cố Diễm buông một tay ra, sờ đến tay cô, dùng sức đẩy ngón áp út tay trái của cô ra, trực tiếp đeo nhẫn vào.

Sau đó ôm lấy Khâu Lê, chống cằm của mình lên đỉnh đầu cô.

Giọng nói của anh rất trầm: "Không nhanh, đều đã hai mươi hai năm mới đeo nhẫn cho em thì nhanh cái gì?

"Lúc còn nhỏ cô ăn mặc váy công chúa nói với anh em nguyện ý, khi đó cô chỉ có bốn tuổi. Khi đó cái gì cô cũng đều không hiểu, liền muốn cùng Cố Diễm luôn ở bên nhau. Tựa như ông nội cùng bà nội. Ba cùng mẹ. Người một nhà vẫn luôn ở bên nhau. Cố Diễm cúi đầu, môi dán sát bên tai cô, hơi thở ấm áp phun vào lỗ tai, anh nói:"Bảo bảo, sinh nhật vui vẻ.

"Dừng lại còn nói thêm:"Đeo nhẫn của anh, cả đời này cũng chỉ có thể đi với anh."

Trên hành lang quá yên tĩnh, giọng nói của anh lại nhỏ, nhưng cô nghe được rất rõ ràng.

Mỗi một chữ đều khắc sâu vào trong lòng của cô.

Nước mắt của Khâu Lê rơi như mưa, sau đó vẫn tiếp tục chôn mặt ở trước ngực Cố Diễm, liên tiếp hướng vào trong lồng ngực, trước ngực áo sơmi của anh đều ướt thành mấy khối nhỏ.

Sau đó, cô không tự giác mà nức nở, bả vai run run lên, ẩn nhẫn để không cho chính mình phát ra tiếng.

Lại sau đó, cô khóc lên thành tiếng.

Nhiều năm như vậy, mặc kệ là kiên trì hay ấm ức, tất cả đều đáng giá.

Cố Diễm cũng không nói nữa, dùng hết sức lực của mình mà ôm cô.

Anh cầu hôn không phải là nhất thời xúc động.

Bởi vì không biết bắt đầu từ khi nào, anh đều muốn đem hết tất cả kinh hỉ của mình cho cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!