Chương 14: (Vô Đề)

Tuyệt phẩm tiên hiệp

- Đạo QuânCố Diễm: "Tớ cùng Thu Thu ở bên nhau, về sau các cậu có thể gọi cô ấy là chị dâu hoặc là Thu Thu đều được.Mọi người:......

"So với biểu tình lúc ăn chocolate còn kinh ngạc hơn. Tay Triệu Tiêu Quân run run, thiếu chút nữa túi chocolate đã rơi xuống. Cô ta không thể tin được mà nhìn chằm chằm Cố Diễm. Sao có thể? Mới có mấy ngày, bọn họ đã ở bên nhau? Cố Diễm cầm ly nước, đứng dậy, đi đến bên cạnh Triệu Phương Châu, chạm vào cái ly trước mặt anh ta:"Tôi còn muốn lái xe, lấy trà thay rượu, hợp tác vui vẻ.

"Sau đó Cố Diễm đem nửa ly nước uống một hơi cạn sạch."Hợp tác vui vẻ.

"Triệu Phương Châu cũng không có từ khiếp sợ đến hoãn thần, chất phác đem ly rượu trong tay uống cạn. Cố Diễm xin lỗi:"Tớ sẽ không ở lại dùng cơm, hôm nào tớ sẽ mời khách.

"Sau đó anh nói với những người khác trên bàn ăn:"Các cậu cứ tiếp tục, tớ cùng Thu Thu về trước, cho các cậu có thời gian tự do nói chuyện phiếm .

"Anh ở chỗ này, như thế nào bọn họ cũng sẽ bị đè nén mà chết. Cố Diễm đặt ly nước xuống, xoa xoa đầu Khâu Lê:"Đi thôi.

"Anh lấy túi trên tay cô, rồi nắm tay cô đi ra ngoài. Từ đầu đến cuối Khâu Lê cũng chưa nói một câu. Cô chớp mắt. Ánh mắt có kinh ngạc, còn có một tia hỗn loạn. Cô nhìn sườn mặt của Cố Diễm. Giống một con rối gỗ, tùy ý để anh nắm. Bọn họ vừa rời đi. Cửa lớn chậm rãi khép lại. Trong phòng nóng như nước sôi một trăm độ. Sôi trào. Thẩm Nghiên cầm một thanh chocolate đặt đến trước mặt Mộ Thời Cảnh:"Em gái của cậu bị người ta dắt đi rồi, cậu làm anh mà sao như người ngốc thế này.

"Mộ Thời Cảnh chỉ chỉ miệng:"Tớ mới vừa cắn vào đầu lưỡi.

"Đều chảy máu. Hiện tại còn đau. Mọi người:"......

"Lúc này Thẩm Nghiên mới nhớ tới Triệu Tiêu Quân, không phải cô ta cũng thích Cố Diễm sao? Ánh mắt anh dừng ở trên mặt Triệu Tiêu Quân, cô ta hơi hơi rũ mắt, nhìn chằm chằm đồ ăn trước mắt mà ngây ra. Biểu tình cô đơn. Thẩm Nghiên thở dài. Tình yêu không có thứ tự đến trước hay sau. Tình cảm của hai người. Sớm một bước, muộn một bước đều không được. Chỉ có thể vừa vặn gặp được. Lúc này, ở ngoài cửa. Khâu Lê cùng Cố Diễm vẫn chưa đi xa. Vừa mới đi được vài bước, Khâu Lê đột nhiên dừng lại. Cố Diễm cũng dừng chân, nhìn cô:"Làm sao vậy?

"Khâu Lê vẫn nhìn anh, hốc mắt đỏ lên. Cố Diễm duỗi tay xoa khóe mắt của cô,"Không được khóc."

Vốn dĩ nước mắt đã ở trong hốc mắt chuẩn bị chảy ra, Cố Diễm vừa mới nói vậy, nước mắt đã theo đó mà rơi xuống.

Cố Diễm rút tay lại, đem cô ôm vào trong ngực.

Khâu Lê thoát khỏi tay Cố Diễm, hai tay vòng lấy cổ anh, cũng không rảnh lo nơi này là nơi nào, có người đi qua hay không, liền trực tiếp hôn lên môi anh.

Cố Diễm ngẩn ra, ngay sau đó liền biến bị động thành chủ động.

Thẳng đến lúc có người phục vụ từ đường đi đi qua, Cố Diễm mới rời khỏi môi cô, lại hôn lên đôi mắt, "Khóc cái gì!Khâu Lê:Vui vẻ.

"Cố Diễm kéo cô vào trong lồng ngực ôm chặt thêm một ít. Khâu Lê hơi hơi ngửa đầu:"Lúc trước em chỉ cho rằng... Cho rằng anh chỉ là cùng em thử một lần.

"Cũng không có nhất định phải cùng cô ở bên nhau. Cố Diễm lại cúi đầu hôn hôn môi cô:"Như thế nào cũng sẽ ở bên em.

"Anh sẽ không dễ dàng cho một người phụ nữ hứa hẹn, cho dù, đó là cả đời..... Hơn hai giờ sau. Trong phòng. Chầu cơm này, kết thúc bằng nỗi khiếp sợ. Triệu Tiêu Quân uống không ít rượu. Lúc tan cuộc, cô ta đã ngà ngà say. Dạ dày quay cuồng khó chịu. Bọn họ đều rời đi. Trong phòng chỉ còn có ba người. Triệu Phương Châu nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta:"Không thể uống mà còn cậy mạnh, cũng không ai rót rượu cho em, sao em lại uống hăng say như vậy?

"Đầu óc Triệu Tiêu Quân còn chút thanh tỉnh, cô ta đẩy Triệu Phương Châu ra. Cố nén nước mắt. Cô ta nhìn về phía Thẩm Nghiên:"Có thể đưa tôi trở về không?Triệu Phương Châu:......Thẩm Nghiên:......

"Dừng vài giây anh nói:"Tôi cũng uống rượu.Triệu Tiêu Quân:Anh có tài xế phải không? Tôi ngồi xe anh trở về.

"Ánh mắt cô ta bướng bỉnh. Không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên đại khái đã hiểu. Bởi vì cũng chỉ có anh mới biết cô ta thích Cố Diễm, hiện tại cô ta cần người để kể khổ. Nhưng Triệu Phương Châu buồn bực,"Xe của anh sao không ngồi, em một hai phải đi Thẩm Nghiên đi đường vòng đưa em về, em xem em say thành bộ dáng gì.

"Triệu Tiêu Quân có vài phần men say, hốc mắt ẩm ướt,"Anh, anh bớt tranh cãi không được sao? Em khó chịu.Cô ta ấn ấn ngực:Em nơi này khó chịu.

"Nhỏ giọng ngập ngừng:"Em cũng... Thích anh ấy, vì cái gì mà anh ấy cũng chỉ nhìn thấy Khâu Lê, em có điểm nào kém Khâu Lê!

"Thẩm Nghiên vỗ vỗ Triệu Phương Châu bả vai:"Yên tâm, tôi bảo đảm sẽ đưa cô ấy an toàn về nhà, tôi cũng đã sớm biết cô ấy thích Cố Diễm, cô ấy đang muốn cùng tôi trò chuyện.

"Mãi cho đến khi Thẩm Nghiên đỡ Triệu Tiêu Quân rời đi, Triệu Phương Châu mới hoàn hồn. Anh ta tựa lưng vào ghế ngồi, híp mắt. Mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương. Đây là chuyện gì? Lấy cái tính cách của em gái đã thích thì phải có được, về sau cũng chỉ có thể nếm mùi đau khổ. Thẩm Nghiên mang theo Triệu Tiêu Quân tới bãi đỗ xe, hỏi cô ta:"Có muốn nôn không?

"Triệu Tiêu Quân lắc đầu,"Uống hơi nhiều, chứ không có say.

"Cô ta dựa vào cửa xe. Nghiêng đầu nhìn Thẩm Nghiên, trước mắt càng lúc càng mơ hồ. Thẩm Nghiên cảm thấy thật bất đắc dĩ. Cái anh không chịu nổi nhất chính là nước mắt của phụ nữ. Thẩm Nghiên đứng ở bồn hoa bên cạnh, cách Triệu Tiêu Quân xa mấy mét. Anh lấy thuốc lá ra, đốt một điếu. Nhìn cô ta:"Có cái gì không thoải mái thì nói ra đi, nói xong, về nhà ngủ một giấc, sáng mai cái gì cũng tốt.

"Chỉ là một cái yêu thầm mà thôi. Chỉ cần mấy ngày liền quên. Triệu Tiêu Quân hít hít mũi, dùng ngón tay lau đi nước mắt,"Tốt không được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!