Chương 51: (Vô Đề)

Trình Tử Hiên chưa bao giờ gặp một cô gái nào giống Trình Hinh, bề ngoài thanh tú nhã nhặn, lời nói và hành động lại có thể khiến anh trợn mắt há mồm, cộng thêm trở tay không kịp. 

-

--Đọc full tại ---

Chẳng lẽ đây là tĩnh như xử nữ động như thỏ điên trong truyền thuyết? Trình Tử Hiên cảm thấy đúng. 

Khi cô chớp đôi mắt to đen nhánh, giọng điệu như vui đùa lại vô cùng nghiêm túc hỏi anh: "Không sao, không có Lộ Dao, có một Trình Hinh, anh muốn hay không?" 

Trình Tử Hiên hoàn toàn bị chấn động, quá kinh ngạc, một cảm xúc không biết tên dâng lên trong lòng, không nói rõ đây là cảm giác gì, hơi không thoải mái, lại cảm thấy bực bội trong lòng cũng biến mất một cách lạ kỳ. 

Lần đầu tiên có một người phụ nữ hỏi thẳng anh có muốn cô ấy hay không? Khuôn mặt tuấn tú của Trình Tử Hiên đỏ lên một cách khả nghi, xấu hổ ho khan vài tiếng, giọng điệu không quá tự nhiên, rồi lại từ chối rất dứt khoát: "Trình tiểu thư, bây giờ tôi không có tâm trạng đó." 

Anh vừa mới thất bại xong! Sao có thể nghĩ đến tình cảm mới nhanh như vậy được. 

Trình Hinh lại bình tĩnh ngoài dự đoán, hoàn toàn không xấu hổ hay ngại ngùng như các cô gái vừa bị từ chối, còn rất hào phóng an ủi anh: "Em hiểu, anh Trình, ngày mai chúng ta gặp lại." 

Trình Hinh mỉm cười vẫy vẫy tay, xoay người đi, để lại Trình Tử Hiên trợn mắt há hốc mồm. 

-

--Đọc full tại ---

Sao cứ cảm thấy như đang bị cô đùa giỡn thế nhỉ?! ⊙﹏⊙……

Ngày hôm sau không hợp thường nhiên, buổi sáng sau khi Trình Tử Hiên rời giường, nhớ tới mấy lời Trình Hinh nói hôm qua, ngày mai gặp ư? Gặp thế nào? Xem ra cô cũng chỉ đùa giỡn anh một chút mà thôi. 

Giữa trưa, chuông cửa vang lên, Trình Tử Hiên mở cửa thì thấy Trình Hinh mặc một chiếc áo khoác màu đỏ sậm, choàng khăn quàng cổ màu trắng, tóc dài đen nhánh mềm mại, gương mặt trắng nõn bị gió thổi đến đỏ bừng, thế nhưng vẫn không ảnh hưởng đến nụ cười xán lạn trên mặt cô, Trình Hinh đưa tay vẫy vẫy: "Chào ~ anh Trình." 

Lại là giọng điệu đùa giỡn này, Trình Tử Hiên ha hả một tiếng, đóng cửa. 

Trình Hinh: o(╯□╰)o -_-|||(┬_┬)

Chuông cửa lại vang lên, Trình Tử Hiên coi như không nghe thấy, tiếp tục làm cơm trưa cho mình, sức kiên nhẫn của người ngoài cửa vô cùng tốt, không ấn chuông cửa, trực tiếp gõ cửa, rầm rầm rầm…

"Trình tiểu thư, rốt cuộc cô muốn sao?" Giọng điệu của Trình Tử Hiên không kiên nhẫn tí nào. 

Trình Hinh mỉm cười nói: "Không cần gọi em là Trình tiểu thư, em tên Trình Hinh, anh có thể gọi nhũ danh của em là Hinh Hinh." 

Trình Tử Hiên nhẫn nại nói: "Trình Hinh, cô muốn sao?" 

Trình Hinh bĩu môi, dáng vẻ như đang giật mình: "Anh Trình, anh mất trí nhớ sao? Chẳng phải hôm qua chúng ta đã nói hôm nay gặp sao?" 

Sao cô lại tìm được nhà anh? Kỳ nghỉ yên bình khó có được của Trình Tử Hiên bị ảnh hưởng, tâm trạng cũng không tốt lắm, lúc anh nghỉ ngơi chỉ thích im lặng trong nhà, không muốn ai quấy rầy. 

"Chẳng phải vừa nãy chúng ta đã gặp rồi sao?" Trình Tử Hiên nhạt giọng. 

Trình Hinh xua tay: "Sao mà tính được, anh Trình, anh không cho em đi vào sao? Em cũng đến trước cửa nhà anh rồi." 

Cuối cùng, Trình Hinh vào nhà của Trình Tử Hiên như ý nguyện, nhà của anh được thiết kế đơn giản rộng rãi, trắng đen đan xen, trông vô cùng phong cách, Trình Hinh tán dương: "Nhà anh đẹp quá anh Trình, tự tay anh thiết kế sao?" 

"Ừ." Trình Tử Hiên xoay người vào phòng bếp. 

Thái độ của anh không lạnh không nhạt, Trình Hinh chẹp miệng, nhớ tới tình huống trước kia Lộ Dao theo đuổi Chu Gia Càng, Không khỏi nghi ngờ có phải đàn ông không thích phụ nữ chủ động? 

Khi cô nhìn thấy đồ ăn trên bàn cơm, tâm trạng bị hạ thấp của Trình Hinh lập tức bị đồ ăn thu mua, đầy đủ cả màu sắc và hương vị! Trình Tử Hiên chắc chắn là người đàn ông biết nấu ăn nhất trong những người cô từng gặp. Cô chủ động ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, dáng vẻ ham ăn chờ đợi. 

Trình Tử Hiên múc một chén cơm cho cô, đặt tới trước mặt cô, không được tự nhiên nói: "Ăn cơm!" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!