Chương 8: (Vô Đề)

Bố tôi và nhà họ Chu thân thiết nên mới biết chuyện.

Chu Dã không ngồi tù.

Nhưng sau đó, anh nghỉ học, bị gia đình đưa xuống miền Nam.

Từ đó nhập ngũ, năm năm không quay lại.

Một người từng học xong đại học từ năm mười chín, chuẩn bị học tiếp — thiên chi kiêu tử,

đã thành hình mẫu tiêu cực cho bạn bè cùng lứa.

Người ta đồn anh chỉ là kẻ lười học, vào quân đội cũng chỉ là lưu manh.

Nhưng lúc này nhìn người đàn ông trước mắt, tôi lại cảm thấy —

anh ấy chẳng khác quá nhiều so với năm xưa.

Không hề như lời đồn — biến thành kẻ tệ hại.

Mẹ Chu luôn bình tĩnh, chăm sóc tôi chu đáo.

Giờ thấy bóng lưng kia, chắc cũng lâu lắm mới gặp lại.

Bà nhanh chóng bước tới.

Tôi thì đã nhiều năm không gặp, nên cũng có chút ngại ngùng.

Cách một khoảng, tôi đứng yên không bước theo.

Tôi thấy mẹ Chu gọi tên Chu Dã, nói vài câu với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng mắt lại đỏ hoe.

"Thằng nhóc c.h.ế. t tiệt, lại gầy xác xơ thế kia, doanh trại không có cơm ăn à?"

Chu Dã giao tân binh cho người khác, dường như hỏi mẹ Chu điều gì đó.

Bà chỉ về phía tôi.

Chu Dã quay đầu lại — nhìn thấy tôi.

Dáng người anh thoáng sững lại, đứng im hồi lâu không nhúc nhích.

Chắc anh không đến nỗi quên tôi là ai, nhưng cũng không chủ động chào hỏi.

Tôi thoáng hụt hẫng — có lẽ tôi đoán đúng.

Cuộc hôn nhân này là do gia đình sắp đặt, và anh không hề mong muốn.

Mẹ Chu cau mày đẩy vai anh:

"Gì thế? Nhìn cũng không nhận ra người à?"

Chu Dã như bừng tỉnh, lúng túng tránh ánh mắt tôi.

Anh vội lau mồ hôi trên mặt, kéo áo cho chỉnh tề.

Khi anh bước lại gần tôi, tôi bỗng nhận ra… tai anh đỏ lên.

Khoảnh khắc ấy, gương mặt anh trùng khớp với ký ức năm xưa trong tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!