Chương 7: (Vô Đề)

Anh ta hấp tấp rời đi.

Đến cửa, lại dừng bước quay lại nhìn tôi:

"Tiểu Ninh, em phải đợi anh đấy."

Tôi không trả lời.

Anh ta rời đi.

Tôi yên lặng ăn nốt phần cơm, húp hết chút canh cuối cùng trong bát.

Sau đó đứng dậy, rời khỏi nhà hàng.

Không do dự thêm một giây, tôi đến nhà họ Chu gặp Chu mẫu.

Cùng bà lên xe, đến ga tàu.

Chúng tôi rời Bắc Thị, hướng về miền Nam cách nghìn dặm.

—---

Trước khi lên đường, cả nhà họ Chu đều đặc biệt lo lắng cho tôi.

Tôi chỉ mang theo vài bộ quần áo.

Nhưng mẹ Chu lại nhét cho tôi một cái vali to đùng, gần như toàn là đồ chuẩn bị sẵn cho tôi.

Bà vừa làm vừa lẩm bẩm:

"Tuy miền Nam không lạnh như đây, nhưng cũng không thể mang quá ít.

Mang nhiều một chút, phòng khi cần dùng.

À đúng rồi… còn cả thuốc nữa.

Nghe bố cháu nói thể chất yếu, chuẩn bị kỹ mới yên tâm được."

Vali không đủ chỗ, bà lại lôi thêm một cái mới ra.

Tôi dở khóc dở cười:

"Thật sự không cần nhiều vậy đâu ạ.

Tàu hỏa đi mấy ngày liền, mang nhiều quá bất tiện."

Mẹ Chu vốn là người từ nhỏ không đụng tay vào việc nhà, vậy mà giờ lại rất quyết đoán:

"Cháu yên tâm, cô có sức mà!"

Ngay cả bố Chu – vốn luôn trầm lặng – cũng lên tiếng:

"Hay để chú đi cùng, còn có thể chăm sóc Tiểu Ninh."

Ông là tư lệnh quân khu, lúc nào cũng bận tối mặt.

Tôi đỏ mặt, vội vàng xua tay:

"Không cần đâu ạ, thật sự không cần. Mang ít thôi…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!