Y tá đỡ bà nội nằm lên băng ca, bà thở dốc, n.g.ự. c phập phồng dữ dội.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Mục Tang Sinh – nơi chất chứa vô vàn áy náy, xen lẫn trách móc tôi không hiểu chuyện.
Tôi bình tĩnh mở miệng:
"Mục Tang Sinh, tôi khinh thường anh."
Diệp Uyển Tâm rơi nước mắt, gào lên với tôi:
"Bà Mục đã như vậy rồi!
Ôn Ninh, xem như là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, đừng nói nữa có được không?!"
Buồn nôn thật.
Loại người như cô ta mà cũng xứng đáng làm giáo viên sao?
Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt uất ức của cô ta, lạnh lùng:
"Không cần diễn nữa.
Diệp Uyển Tâm, tôi không cần anh ta nữa.
Từ giờ, anh ta là của cô. Chúc mừng."
Tôi quay người, đi về phía phòng bệnh của bố.
Mục Tang Sinh lảo đảo gọi với:
"Tiểu Ninh… đợi anh… anh sẽ nói chuyện với em sau…"
Tôi với anh ta… còn gì để nói nữa?
Tối đó, tôi trở về nhà.
Thu dọn mấy bộ quần áo đơn giản, rồi hẹn với mẹ Chu – hôm sau sẽ cùng nhau bắt tàu xuống miền Nam tìm Chu Dã.
Đường xa vạn dặm, tàu hỏa phải đi vài ngày mới tới.
Tôi quay lại bệnh viện, thức trắng đêm bên giường bệnh bố.
Ngoài cửa sổ phòng bệnh, Bắc Thị đón trận tuyết đầu tiên của mùa.
Tôi nhìn những bông tuyết rơi lả tả va vào kính cửa sổ.
Trong khoảnh khắc, mọi thứ như xa xăm đến lạ.
Chuyến Nam tiến lần này…
Nếu Chu Dã đồng ý, thì lúc tôi trở về, có lẽ đã là vị hôn thê của anh ta rồi.
—--
Sáng hôm sau, khi tôi chuẩn bị lên đường, Mục Tang Sinh lại đến tìm tôi.
Anh ta nói muốn cùng tôi ra ngoài ăn một bữa cơm, nói chuyện đàng hoàng.
Tôi từ chối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!