Chương 11: (Vô Đề)

Người đàn ông khinh khỉnh:

"Còn moi được đồng nào thì cứ moi.

Một gã doanh trưởng nghèo rớt mồng tơi, lại còn phải nuôi một bà già sắp xuống lỗ, thì lấy đâu ra tiền?

Giá mà mày câu được con nhà họ Chu, thì mới thật là núi vàng núi bạc.

Hay là chờ sau khi kết hôn…"

Diệp Uyển Tâm tức tối ngắt lời:

"Chúng ta đã thỏa thuận, sau khi tôi kết hôn sẽ đưa tiền, rồi ông không được làm phiền tôi nữa!"

Gã đàn ông sa sầm mặt:

"Mày nói chuyện với cha ruột mà như thế à?

Đừng quên ai là người đóng giả côn đồ, dàn cảnh để Mục Tang Sinh đến giải cứu mày, phá cuộc hẹn của hắn với con bé kia.

Ai dạy mày bao lần diễn trò, bịa chuyện con bé đó bắt nạt mày, làm mày khó xử?

Còn cái vòng ngọc này nữa, đem đi đổi tiền luôn cho tao…"

Tai Mục Tang Sinh bắt đầu ù đi, không nghe rõ thêm gì nữa.

Thì ra… thì ra...

Người luôn mang vẻ ngây thơ, trong sáng trong mắt anh – Diệp Uyển Tâm –

Miệng nói Ôn Ninh bắt nạt mình, toàn là lừa dối.

Mạch m.á. u trên mu bàn tay anh nổi rõ, siết thành nắm đấm.

Anh muốn xông đến, mắng họ một trận, hỏi họ sao lại bỉ ổi như thế.

Nhưng trong đầu lại hiện lên từng câu anh từng nói:

"Uyển Tâm vô tội mà."

"Tiểu Ninh, đi xin lỗi Uyển Tâm đi."

"Tiểu Ninh, đừng nhỏ nhen như vậy, đừng làm khó cô ấy nữa…"

Bao lần như thế, Ôn Ninh sẽ tuyệt vọng biết nhường nào?

Mục Tang Sinh bàng hoàng nhận ra —

Trong mọi cuộc cãi vã giữa Ôn Ninh và Diệp Uyển Tâm,

anh luôn nghĩ Uyển Tâm đáng thương, còn Ôn Ninh là người gây sự.

Hóa ra…

Hóa ra…

Anh đã nợ cô ấy nhiều đến vậy.

Một danh phận, một chút vật chất – thậm chí là cả niềm tin tối thiểu, anh cũng không trao nổi cho cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!