Đắc ý một lát, Tần Châu Ngọc mới phát hiện là Đông Sinh đang mài mực, nên liền vội chạy đến xung phong nhận việc giúp hắn.
Đông Sinh nhìn nàng hơi lo lắng, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hứng trí
dạt dào trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, hắn lại không đành lòng từ chối ý
tốt của nàng, liền gật gật đầu, đem nghiên mực giao cho nàng, sau đó
thì lấy giấy viết ra chuẩn bị viết chữ.
Tần Châu Ngọc nhìn bộ dáng chuyên tâm của hắn liền hỏi: "Thư ngốc, sao anh lại đột nhiên muốn viết chữ vậy?
Tần Châu Ngọc lúc tức giận luôn đặc biệt gọi hắn là thư sinh mặt trắng,
bình thường khi tâm tình của nàng ấy vui vẻ thì liền xưng hô với hắn có
chút nhân tính hơn—— tuy rằng cách gọi này cũng thật là khó nghe.
Cũng may Đông Sinh cũng lười so đo với nàng, liền tùy ý nàng ấy muốn gọi gì thì gọi.
Đông Sinh đùa nghịch trang giấy một cách lơ đễnh, rồi thuận miệng trả
lời nàng:
"Con gái của Tam thẩm ở trên tỉnh thành về có tặng cho tôi một cây bút tốt, nên tôi mới viết một vài chữ để cám ơn nàng ta."
Tần Châu Ngọc nghe hắn nói xong, liếc mắt cười ha ha nói:
"Tôi còn tưởng rằng ở nơi này ngoại trừ thư sinh ngốc như anh ra, còn lại chỉ là những người buôn bán nhỏ, phố phường tục tằng, thật không ngờ lại còn có người khác học đòi làm văn nhân tao nhã."
Đông Sinh không thích giọng điệu xem thường người khác ấy của nàng,
nhưng lại nghe ra được tâm tình buồn bực của nàng ấy, nên vội nghĩ tốt
hơn là không nên trách cứ nàng vào lúc này.
Khi hắn thoáng quay đầu, nhìn thấy bộ dáng cẩn thận mài mực của Tần Châu Ngọc. Trong lòng không biết vì sao, bỗng nhiên có suy nghĩ thật là tốt
khi có được giai nhân làm bạn, rất có cảm giác hồng tụ thiêm hương (hồng tụ thiêm hương: thư sinh học tập mà có thiếu nữ bồi học thì còn gì
bằng, càng thêm thi vị, càng thêm diễm phúc - @CCD – TTV)
Rùng mình một cái, Đông Sinh vội lắc đầu làm cho chính mình trở về thực
tại, nàng ấy làm sao có thể là giai nhân, nàng ấy cơ bản chính là tai
hoạ của đời hắn.
Mực đã mài xong, Đông Sinh liền lấy cây bút mới ra. Cầm trong tay quả
nhiên có cảm giác không giống lúc trước, hắn liền chấm mực, bắt đầu múa
bút, từng bước từng bước tiêu sái hạ xuống những nét chữ nhẹ nhàng tuấn
dật trên giấy Tuyên Thành.
Tần Châu Ngọc đứng ở một bên yên lặng nhìn những đường nét kia chậm rãi
thành hình. Nàng biết được chữ này, không biết vì sao, trong đầu bỗng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!