Đại khái là đã tiếp nhận chuyện chính mình bị vứt bỏ là sự thật. Tần
Châu Ngọc không hề như mấy ngày hôm trước ăn xong điểm tâm liền kích
động chạy tới xem bố cáo, sau khi xem xong bố cáo thì lại ủ rũ chạy trở về nhà chờ đồ ăn.
Trái lại, nàng ấy lại đặc biệt hứng thú với việc bày trí sắp xếp lại đồ
dùng trong nhà, lại còn bày ra bộ dáng nàng ấy là chủ nhân tương lai ở đây nữa chứ.
Đông Sinh mỗi khi trở về nhà nhìn thấy tình cảnh ấy, đều không tự chủ được rùng mình vài cái.
Hắn có loại dự cảm, nữ nhân này sẽ tồn tại rất dài, rất dài... trong cuộc sống sau này của hắn.
Nhưng hắn vẫn còn chưa lấy vợ nữa mà, như thế nào lại có đứa con riêng trước a!
Dĩ nhiên, Tần Châu Ngọc hoàn toàn không có ý muốn xem mình là con riêng
của Đông Sinh. Từ khi hắn nói sẽ không bỏ mặc nàng, nàng liền cho rằng
mọi việc nàng làm đều là lẽ đương nhiên.
Quá một tháng sau đó, ngay cả Đông Sinh cũng triệt để hoàn toàn tin
chắc mọi việc diễn ra là lẽ đương nhiên, nha đầu chết tiệt kia chính là trách nhiệm mà hắn phải gánh vác.
Giữa trưa hôm nay, Đông Sinh hết giờ dạy thì nghe thấy trong nhà của Tam thẩm ở kế bên vô cùng náo nhiệt không giống bình thường, còn chưa kịp
vào nhà hỏi thăm chúc mừng, thì đã bị người kéo vào nhà trong.
"Tống tiên sinh, Xuân Hoa nhà chúng ta hôm nay vừa trở về, lúc nãy vừa
mới nhắc đến thầy, nói là có chút lễ vật muốn tặng Tống tiên sinh." Tam thẩm lôi kéo Đông Sinh vừa cười vừa nói.
"Tống tiên sinh,... Đã lâu không gặp." Vừa mới bước vào phòng, đã thấy có một cô nương xinh đẹp đang đứng đối diện, hai gò má mang theo điểm
đỏ ửng, giống như quở trách vừa như e lệ nhìn hắn cười thản nhiên.
Đông Sinh suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ ra nàng ấy là con gái của Tam thẩm
tên là Thẩm Xuân Hoa. Hắn cùng với vị Thẩm cô nương chỉ mới gặp nhau có
một lần, đó là vào ngày đầu tiên khi hắn đến nơi đây làm thầy dạy học,
hai người dường như có nói chuyện với nhau vài câu. Bất quá ngày hôm
sau, cô nương ấy đã đến đi đến ở nhà của đại ca và chị dâu ở tỉnh thành, đi từ đó đến nay đã được một tháng.
Đông Sinh nghĩ thông mọi việc, liền gật đầu đáp lại nàng: "Thẩm cô nương, đã lâu không gặp."
Thẩm Xuân Hoa đến gần, cầm cái hộp trong tay đưa cho hắn: "Tiên sinh là
người đọc sách, Xuân Hoa ở tỉnh thành thấy có rất nhiều bút tốt, liền
mang về đây một cái để tặng tiên sinh."
Đông Sinh tiếp nhận cái hộp kia, khi mở ra nhìn thấy vật bên trong, ánh
mắt hắn không khỏi sáng lên, nhìn về phía Thẩm Xuân Hoa và nói: "Cái
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!