Tần Châu Ngọc xem như là chính thức được Đông Sinh thu nhận. Chổ ở của
Đông Sinh ở ngay tại phía sau học đường, nơi đó là do Trương viên ngoại
cung cấp cho hắn ở, trong nhà chỉ có môt căn phòng ngủ và một gian bếp
phía sau, diện tích nhỏ một cách đáng thương. Một nam nhân độc thân như
hắn mà ở chung nhà với một cô gái thật đúng là có nhiều đều bất tiện.
Bởi vì giường của Đông Sinh đã để cho Tần Châu Ngọc nằm, nên hắn chỉ còn cách trải chăn đệm nằm dưới đất ở phía ngoài để ngủ.
Cũng may hắn vốn
xuất thân từ người ở nông thôn, mỗi ngày đứng lên cũng chỉ bị đau một
chút ở chổ bả vai, còn chưa đến mức bị bán thân bất toại.
Hiện tại có Tần Châu Ngọc ở chung. Đông Sinh cũng vì vậy mà bỏ luôn thói quen thường ra ngoài tản bộ vào buổi sáng.
Thứ nhất là vì mỗi buổi sáng khi Tần Châu Ngọc thức dậy chuyện đầu tiên
nàng ấy làm chính là tìm thứ gì đó để ăn, nên nhiệm vụ cung cấp thức ăn
cho nàng ấy tất nhiên liền rơi xuống trên đầu Đông Sinh, nếu hắn không
tự nấu cháo thì lại phải ra ngoài mua vài cái bánh bao về cho nàng ấy
ăn. Việc ấy cũng không cần nói đến làm gì, đáng nói là vị đại tiểu thư
kia mỗi khi ăn sáng đều cố tình làm ra bộ dáng mặc nặng mày nhẹ, giống
như ăn cực kỳ miễn cưỡng vậy, cứ như là ăn những thức ăn ấy làm cho nàng ấy chịu nhiều nhiều ủy khuất gì đó vậy.
Đông Sinh càng lúc càng hoài
nghi chính mình có phải hay không kiếp trước thiếu nợ vị tổ tông này,
nên lúc này đây nàng ấy đến tìm hắn đòi lại. Hắn cứu nàng thu nhận nàng ở lại, nay còn phải chịu đựng sắc mặt khó chịu của nàng. Thế đời quả
nhiên là không có đạo lý nữa mà.
Nguyên nhân thứ hai mà Đông Sinh không đi tản bộ buổi sáng nữa là do có
được kinh nghiệm xương máu từ lần này, hắn sợ rằng nếu ngộ nhỡ lại gặp
được một nữ nhân hôn mê khác nữa, nếu không cứu thì lương tâm hắn thật
bất an, nếu cứu về vạn nhất đụng phải nhầm tai họa thứ hai, nếu là như
thế nữa thì hắn thà lấy đá tự đập đầu mình mất trí nhớ luôn cho xong.
Đông Sinh ban ngày đi đến lớp học, Tần Châu Ngọc ở nhà không có chuyện
gì làm, liền theo chỉ dẫn của hắn đi bộ đến nơi dán bố cáo tìm người
thân ở ngoài cửa thành. Nghĩ là có thể hay không sẽ có người nhà đến tìm mình.
Thật ra tại cửa thành, mỗi ngày đều có rất nhiều bố cáo được dán lên,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!