Đông Sinh chạy trở về, khi đi ngang qua cửa hàng bán thịt, chủ cửa hàng nhìn thấy hắn liền mời mua, nghĩ đến nha đầu sắc mặt trắng bệch trong nhà
nhìn rất là đáng thương kia, hắn suy nghĩ một chút liền lấy tiền từ
trong túi ra, khẽ cắn môi mua nửa cân thịt nạc.
Kỳ thật Đông Sinh không hẳn là một người nghèo kiết xác, cha của hắn ở
thôn Kim Viên cũng có thể được coi là một phú nông. Sau khi cha qua đời
có để lại cho mẹ và hắn chút ít tài sản, mấy năm nay mẹ của Đông Sinh
lại cần kiệm chăm chỉ làm ăn, nên trong nhà hắn cũng không hề thiếu thốn gì. Lần này Đông Sinh đến huyện lý làm thầy dạy trẻ, mẹ sợ hắn ở bên
ngoài chịu khổ, còn lặng lẽ giấu trong bao quần áo của hắn một túi tiền, ước chừng trong đấy có hơn mười hai lượng bạc. Đông Sinh vẫn để đấy
cũng chưa hề lấy ra tiêu xài gì.
Bất quá Đông Sinh là người sống tiết kiệm, ngày ngày ăn cơm rau dưa
cũng chẳng sao cả, tuy đến đây đã vài ngày, một chút thịt hắn cũng chưa
có ăn qua. Hiện nay nếu không vì nghĩ đến vị tổ tông mà chính mình vừa
cứu kia, hắn cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đi mua thịt.
Mua quần áo rồi lại mua thịt, đã tốn không ít tiền, Đông Sinh cảm thấy
có chút đau lòng. Sau đó liền vội vàng đi về nhà, nha đầu kia vẫn còn
đang ngồi ở trước bàn, hai tay chống má, biểu tình trên mặt rõ ràng là
không kiên nhẫn.
Đông Sinh còn chưa nói gì, Tần Châu Ngọc đã vội mở miệng lên tiếng:
"Sao anh về nhà trễ thế? Tôi chờ sắp chết đói đến nơi rồi đây này."
Tôi đây là thiếu nợ gì của cô chắc?
Đông Sinh yên lặng thở dài, cảm thấy chính mình hiện tại không nên so đo cùng với người mất trí nhớ, liền cầm quần áo trong tay ném qua cho
nàng: "Cho cô quần áo tôi mới vừa mua này, nhanh vào trong buồng thay
đi, để người khác nhìn thấy cô ăn mặc lôi thôi như thế ở trong nhà tôi
thì còn ra thể thống gì nữa. Bây giờ tôi sẽ đi nấu cơm, rất nhanh sẽ có
thể ăn được.
Đông Sinh nhóm lửa trên bếp, sau đó thì vo gạo nấu cơm, rồi đem thịt vừa mua được rửa sạch. Đừng tưởng hắn chỉ là một thư sinh yếu đuối, thật
ra thì việc gì hắn cũng có thể tự làm, vì mất cha từ khi còn nhỏ cho nên hắn luôn cố gắng để có thể làm được mọi việc.
Sau khi đã chuẩn bị xong đồ để nấu ăn, vừa lơ đãng quay đầu liền nhìn
thấy Tần Châu Ngọc đã bận xong quần áo mới đang đứng tựa cửa nhìn vào
bếp. Hắn tươi cười nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!