"Biểu di... Biểu tẩu..., biểu ca thi đậu đã trở lại!"
Hôm nay chạng vạng, Tần Châu Ngọc và mẹ Đông Sinh đang ở trong nhà
ăn cơm chiều, bỗng nhiên chợt nghe tiếng ở ngoài cửa, Đại Tráng nhị
cường hai huynh đệ vội vàng chạy báo.
Hai người đang ăn cơm ngạc nhiên, vẫn là Tần Châu Ngọc trước phản ứng lại đây trước tiên, đang cầmđôi đũa đang ăn cơm giơ cao, bỗng nhiên bỏ
bát đũa xuống bàn, nhảy dựng lên liền chạy nhanh ra ngoài.
"Ai! Nha đầu chết tiệt kia... Cơm còn không có ăn xong mà!" Mẹ Đông Sinh ở phía sau kêu to.
Chính là, Tần Châu Ngọc làm sao còn nghe được giọng bà kêu nữa, chạy
thật nhanh, ngay cả phản ứng của Đại Tráng cùng nhị cường đều bị quăng
ra hết đằng sau lưng.
Thở hồng hộc chạy thật nhanh ra cửa thôn, liền xa xa nhìn thấy đoàn
người đi về hướng vào rong thôn, khua chiêng gõ trống rất náo nhiệt. Mà
chính giữa vị được mọi người đang tung hô, không phải Đông Sinh còn có
thể là ai?
Tần Châu Ngọc vui mừng lộ rõ trên nét mặt, miệng mở lớn, vừa chạy vừa vẫy tay kêu to:
"Thư ngốc... Thư ngốc..."
Bởi vì là trúng cử nhân, huyện phủ đặc biệt phái người hộ tống Đông
Sinh áo gấm về nhà, hắn bị mọi người vây quanh, cùng nghênh đón hương
thân chúc mừng. Nghe được giọng nói củaTần Châu Ngọc, ngẩng đầu còn chưa thấy rõ bộ dáng của nàng, cũng thấy một thân ảnh chạy thật nhanh chạy
lại đây.
La lớn một tiếng, người đã nhào vào lòng hắn, dùng sức ôm lấy
hắn thật chặt.
"Tiểu Ngọc, mọi người đang nhìn kìa!" Đông Sinh rất vui sướng, lại
thấy có chútngượng ngùng, chỉ phải nhẹ nhàng đem tay nàng kéo xuống
dưới, ghé vào bên lỗ tai nàng nói nhỏ.
Lúc này Tần Châu Ngọc mới chú ý mọi người xung quanh, vài người trẻ
tuổi mắc cỡ che miệng cười, còn những người lớn tuổi không còn gì ngại
ngùng nên cười ha hả.
Thôn trưởng năm nay 70 tuổi, thông cảm mỉm cười nói:
"Đông Sinh a, ngươi cũng không biết, ngươi đi mới được mấy ngày, ngày nào nương tử tương lai của ngươi cũng đứng ở cửa thôn ngóng trong ngày ngươi về!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!