Vừa mới tỉnh lại, đã thấy mặt trời đã lên cao.
Tần Châu Ngọc mơ mơ màng màng chỉ thấy còn có một mình trên giường, liền lập tức ngồi dậy, hoảng hốt giật mình, nhảy xuống giường, nghiêng ngã
lảo đảo chạy ra ngoài.
Vừa chạy đến sân, thấy mẹ Đông Sinh đi từ ngoài vào nhà. Mẹ Đông Sinh
thấy nàng bôi dáng quần áo không chỉnh tề, tức giận gõ đầu nàng một cái:
"Nha đầu chết tiệt kia, quần áo như vậy gấp gáp chạy đi đâu vậy hả?"
"Đại nương, thư ngốc đâu, thư ngốc đâu?"
Tần Châu Ngọc luống cuống tay
chân sửa sang lại quần áo, trong giọng nói gấp gáp như muốn khóc.
"Ngươi nói Đông Sinh a..." mẹ Đông Sinh nói,
"Hắn vừa mới đi rồi a. Nói là ngươi ngủ nướng, không đánh thức ngươi."
"Huynh ấy như thế nào có thể không đánh thức con chứ!" Tần Châu Ngọc
thiếu chút nữa dặm chân khóc tại chỗ,
"Con muốn tiễn huynh ấy đi mà."
"Ai... Ta nói ngươi này nha đầu, không đưa thì không đưa, Đông Sinh cũng không phải không trở lại. Ngươi bị làm sao vậy?" mẹ Đông Sinh thấy nàng có bộ dáng lã chã chực khóc, cũng là có chút nóng nảy, con trai ngốc
của bà trước khi đi, còn cố ý năn nỉ bà hãy đối xử tốt với nha đầu này,
nhưng hắn vừa mới rời đi, nha đầu này liền giở thói tiểu thư với bà.
Tần Châu Ngọc cũng không mặc kệ mẹ Đông Sinh nói như thế nào, chính là
giống như bộ dáng ăn vạ của tiểu hài tử vừa dặm chân vừa lau nước mắt,
vừa vội vừa giận nói:
"Con muốn đi đưa huynh ấy! Con muốn đi đưa huynh ấy! Huynh ấy làm sao không gọi con dậy? Tống thư sinh! Tống thư sinh!"
Một bên khóc một bên mắng, người đã chạy nhanh ra khỏi nhà rượt theo.
Mẹ Đông Sinh ở sau lưng nàng gọi to theo, cũng không làm cho nàng dừng lại.
Tần Châu Ngọc khóc sướt mướt chạy đến cửa thôn, đương nhiên đã không còn thấy bóng dáng của Đông Sinh nữa.
Nàng rốt chán nản ngồi xổm xuống đất.
Không biết qua bao lâu, một giọng nói vang lên bên cạnh nàng: Biểu... Tẩu...
Tần Châu Ngọc còn đắm chìm cảm giác đau lòng mất mác không được đưa tiễn Đông Sinh, không để ý đến. Sau một lúc lâu, giọng nói kia vẫn bên cạnh nàng kêu tiếp: Biểu... Tẩu...
Tần Châu Ngọc lắc mắt ngẩng đầu, hai mắt đỏ âu, lộ ra ánh mắt hung tợn: Kêu la cái gì?
Nhị cường gãi gãi đầu, hắc hắc cười ngây ngô:
"Tẩu tới đưa biểu ca a? Nhưng là huynh ấy đã đi rất lâu rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!