"Tiểu Ngọc, muội đang làm gì vậy?" Đông Sinh từ bên ngoài trở về, liền
bắt gặp Tần Châu Ngọc lén lút ở phòng của mình tìm kiế cái gì.
"Không... Không làm gì." Đang lén lút Tần Châu Ngọc nghe giọng nói từ
sau lưng mình làm cho hoảng sợ, xoay người đem hai tay giấu ở sau lưng,
bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, hỏi,
"Huynh không phải đi đưa cơm cho mẹ huynh, như thế nào nhanh trở về như vậy?"
Đông Sinh lơ đễnh mở miệng:
"Còn vài ngày nữ đã phải lên kinh ứng thí, tranh thủ thời gian ôn bài. Cho nên liền đi nhanh về nhanh."
Ah... Cái kia... Tần Châu Ngọc ấp úng, chắp tay sau lưng, từng bước đi ngang qua mặt Đông Sinh,
"Huynh tiếp tục ôn bài đi, ta sẽ không quấy rầy huynh nữa."
Uhm... Đông Sinh quay đầu muốn nói chuyện với nàng, đã thấy cô chạy nhanh không còn thấy bóng dáng.
Đông Sinh nhìn đến tư quần áo của mình bị cô lục lọi còn chưa đóng tủ
lại, lầm bầm lầu bầu đi qua đóng:
"Thần thần bí bí, không biết nàng muốn làm gì?."
Hắn thuận tay đóng lại ngăn tủ, liếc mắt một cái liền phát hiện thiếu
mất mội bộ quần áo. Đông Sinh không nghĩ ra Tần Châu Ngọc lấy quần áo
của mình làm gì, nghĩ nàng luôn luôn làm những chuyện kỳ lạ tinh quái,
cũng không muốn quản nàng làm gì.
Mọi người đoán Tần Châu Ngọc lấy trộm quần áo Đông Sinh để làm gì không? Đương nhiên dùng để đo số đo của Đông Sinh, lấy khúc vải trắng mình
mới mua về, may thành quần áo.
Quần áo còn chưa làm, Tần Châu Ngọc đã tưởng tượng đến cảnh Đông Sinh
mặc quần áo của chính nàng may có bộ dáng ngọc thụ lâm phong ra sao, cảm thấy vui sướng muốn cười thật to.
Loại chuyện này đối nàng mà nói, đương nhiên có chút mất mặt, ở trong
mắt mẹ Đông Sinh, nàng chính là người vô dụng, nếu như bị bọn họ biết,
nhất định sẽ cười chê cô một trận, cho nên nàng chỉ âm thầm bí mật làm, đợi làm xong thật tốt, dọa cho bọn họ nhảy dựng vì ngạc nhiên.
Chẳng qua, tưởng tượng đều là tốt đẹp, sự thật thì vô cùng tàn nhẫn.
Mắt thấy ngày Đông Sinh lên đường sắp tới, Tần Châu Ngọc hàng đêm đốt đèn, ngày đêm không ngủ ráng làm cho nhanh.
Mẹ Đông Sinh vài lần nữa đêm đi tiểu, bắ gặp thấy phòng nàng còn sáng
đèn, liền đi đến gõ cửa:
"Nha đầu chết tiệt kia, đã trễ thế này còn không ngủ, ở trong đó tính làm chuyện xấu xa gì nữa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!