Mỗi ngày trôi qua trong tiếng chim kêu thánh thót, tiếng ếch kêu ồm ộp, thời gain qua nhanh lúc này đã vào cuối thu.
Tuy rằng Đông Sinh hy vọng được sớm thành thân Tần Châu Ngọc, nhưng mẹ
của hắn vẫn không đồng ý, đối với Tần Châu Ngọc vẫn khó chịu mặt lạnh
như cũ, cả ngày bắt nàng làm cái này làm cái kia. Nhưng Tần Châu Ngọc
một chút cũng không chịu thua kém, nấu cơm, mag giày khâu lại; giặt quần áo, mang hai thúng đi ra sông gánh nước; hái rau, thời gian ở gần nhau
cũng không có.
Kỳ thật đúng là không thể trách mẹ Đông Sinh, nhà ai cũng không nguyện
cưới một người con dâu không rõ nguồn gốc như vậy, chỉ trách Tần Châu
Ngọc thật sự là làm cho người ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ngày qua ngày, Tần Châu Ngọc cũng cảm thấy khinh thường chính mình. Rõ
ràng những vệc này nhìn rất dễ làm, tại sao cái gì cô cũng không làm
thành công được?
Cũng may Đông Sinh không không chê cô, thậm chí còn cảm thấy đó mới là
tính tình của cô. Mỗi khi thấy nàng làm một chuyện thất bại, khi nàng ão não, sẽ thừa dịp mẹ hắn không chú ý, vụng trộm lôi kéo nàng an ủi nàng, hai người lại nhân cơ hội tình chàng ý thiếp một phen.
Tần Châu Ngọc là cô nương rất mạnh dạn, kiểu an ủi này đối với cô rất
phù hợp, mỗi lần thân thiết xong, Tần Châu Ngọc liền lại vui tươi hớn hở sinh long hoạt hổ, tiếp tục nhận sự tra khảo của mẹ Đông Sinh
Bàbây giờ mới hiểu rõ, lúc trước chỉ nghĩ Đông Sinh ham mê đọc sách chỉ
là hứng thú nhất thời, bây giờ thấy hắn mỗi ngày chăm chỉ học hành gian
khổ.
Kỳ thật, qua nhiều thế này ngày, mẹ Đông Sinh cũng dần dần nhìn ra tính
tình của Tần Châu Ngọc, quả thật là cô nương xinh đẹp nhưng tính tình
rất nóng tính, rất bốc đồng, mỗi khi thấy Đại Tráng nhị cường hoặc những tên tiểu tử trong thôn, đều là âm thanh hung dữ, cho dù là đối Đông
Sinh, cũng thường xuyên là lớn tiếng hung dữ.
Nhưng bà không thể không thừa nhận là, nha đầu này đối với con của bà
thật sự yêu thương, lòng tràn yêu thương thỏa mãn đều là tiểu tử ngốc
con của bà, cho nên mới chịu nhịn nhục mỗi ngày đều chịu đựng để cho bà
làm khó dễ, nếu đổi là người khác, sớm đã hoãn sợ chạy mất. Còn nói đến
đứa con trai của bà, sợ mẹ hắn đối xử không tốt với người trong lòng của hắn, ngoài mặt giả bộ không nói gì, sau lưng lại an ủi giúp đỡ nàng lấy lòng nàng, hành động như vậy làm sao qua khỏi mắt bà.
Bà cũng không muốn trở thàng người ác độc, cũng mong Đông Sinh sớm cưới
được vợ và sinh cháu nột cho bà ẵm bồng, chỉ sợ hạnh phúc của con bà đều bị hỏng do thân phận của nha đầy này. Mẹ Đông Sinh là người hiểu biết
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!