Chương 37: Lau súng cướp cò

Đi Sài Sơn xa đến mấy chặn đường, cho nên Đông Sinh không muốn Tần Châu Ngọc đi theo mẹ hắn là vì lý do đó. Trước đây Đông Sinh giúp mẹ hắn đốn gỗ về dùng, sau khi trở về đều là mệt đến không còn thở nổi.

Cho nên

Tần Châu Ngọc da dẻ trắng trẻo yếu đuối, cũng không biết có thể đi được đến nơi không.

Tần Châu Ngọc đương nhiên là không biết nơi đó, khi đi bởi vì có Đông

sinh đi cùng nhau, không cần cùng với mẹ hắn đi chung, cả người đều vui vẻ hớn hở.

Nhưng khi đi được vài dặm đường, còn chưa tới nơi, trong lòng nàng cảm thấy sốt ruột, lôi kéo Đông Sinh nhỏ giọng hỏi: Còn xa lắm không a?

Đông Sinh còn chưa trả lời, mẹ Đông sinh đi phía trước đã quay đầu lại liếc nàng nói:

"Chưa đi được một nữa chặn đường, như thế nào? Mới đi như vậy mà đã chịu không nổi? Đức tính không kiên nhẫn của ngươi mà đòi làm con dâu của thông Kim mã sao?"

Tần Châu Ngọc bất mãn bĩu môi, muốn phản bác, bị Đông Sinh ngầm kéo tay

của nàng, không cam lòng mà nuốt cơn tức vào lòng, tiếp tục đi về phía

trước.

Thật vất vả mới đến được nơi đốn củi, sự thống khổ mới bắt dầu. Bởi vì ghét bỏ Tần Châu Ngọc tay chân quá chậm, mẹ Đông Sinh cũng không cho

nàng đốn củi, chỉ huy Đông Sinh, mẹ hắn thuần thục bó thành ba bó củi

rất gọn gàng.

Không ai ngờ rằng, mẹ Đông Sinh thế nhưng em bó củi to nhất nặng nhấtt bắt Tần Châu Ngọc vác. Tần Châu Ngọc lấy sức, vác bó củi lên lưng

nhưng vừa vác lên, dưới chân lập tức liền một cái lảo đảo, thiếu chút

nữa ngã sấp xuống, bất lực buông xuống, oán giận nói: rất nặng.

Đông Sinh cũng cảm thấy mẹ hắn thật quá đáng, chạy nhanh đến phía trước, đem kia bó củi đó vác lên lưng của mình, thay đổi bó nhẹ nhất cho nàng.

Mẹ Đông Sinh bộ dáng không có tiền đồ như vậy, ức giận đi lên phía

trước, chính mình khiêng lên một bó, nhẹ nhàng bước đi lên phía trước.

Tần Châu Ngọc dù sao cũng là một đại tiểu thư, cố gắng lắm mới đi được

vài bước, liền rầm rì kêu mệt. Đông Sinh thấy mặt nàng đỏ bừng đều là mồ hôi, biết nàng thật sự không quen làm việc nặng, đành phải chạy lại chỗ nàng, rút ra mấy cây củi hơi to, giúp nàng giảm bớt sức nặng.

Cho dù như vậy, Tần Châu Ngọc càng ngày đi càng chậm. Vì thế đi chưa

được một nữa đoạn đường, bó củi đang khênh trên người Tần Châu Ngọc,

liền toàn bộ chuyển dời lên trên người Đông Sinh.

Đằng trước là mẹ Đông Sinh, gặp hai người cọ xát qua lại, nhìn thấy,

thiếu chút nữa tức giận mà phun ra ngụm mau. Con của mình thì đang cõng bó củi lớn thở hòng học, đi bên cạnh nha đầu kia trên người không biết

khi nào đã không còn cầm cái gì nữa.

"Xem ra con ta còn rất có lực." Bà khiêng cũi chạy tới hung tợn trừng

mắt hai người,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!