Đông Sinh ngước nhìn mặt trời chói trên đỉnh đầu hai người, nhận được
sự nhiệt tình của nàng làm Đông sinh đỏ mặt. Nói nhỏ vào lỗ tai Tần
Châu Ngọc:
"Mau đứng lên đi, người ta thấy sẽ cười cho!"
Tần Châu Ngọc đang vui sướng liền trở lại bình thường, lập tức đứng
lên, nhìn vào hướng hai nam nhân vừa mở miệng trên chọc hai người bọn
họ, giọng giận dữ rống lên:
"Nhìn cái gì mà nhìn! Đồ nhiều chuyện!"
Hai người bị mắng không những không tức giận mà còn, nói giọng ngã
ngớn chọc họ:
"Ôi! Nương tử của Đông sinh thì ra là một mụ la sát! Đông Sinh Đông Sinh, người phụ nữ ở trên giường có phải cũng hung dữ như vậy không?"
Hai người này cùng Đông Sinh từ nhỏ lớn lên, chẳng qua Đông Sinh
người ta trưởng thành là một tú tài tuấn tú lịch sự, còn bọn họ lớn
lên lại trở thành bọn không học hành không nghề nghiệp.
Hai tên không có học thức lễ phép cho nên nói chuyện tất nhiên là
không biết ngại ngùng là gì, thấy Đông Sinh đỏ mặt, nói càng hăng say.
Nhưng bọi hon không nghĩ tới là, nương tử của Đông Sinh, sự thật là
một mụ la sát. Tần Châu Ngọc thấy hai người vẫn đang trêu chọc, nói ra
những câu không hay, ngồi xổm xuống đất, hai tay cầm hai cục bùn, giận
dữ ném vào mặt hai người đó.
Ba! Ba! Hai tiếng. Thành công chọi trúng bùn vào giữa mặt hai người đó.
Đông Sinh thấy hai người bị chọi trúng bùn la lối um sùm, cũng mở
miệng cười to lên, mới lúc nãy còn cảm thấy xấu hổ:
"tiểu tử thúi, các ngươi lần sau còn dám trêu chọc đại ca như ta đây."
Hai người kia bị chọi hai quả bùn vào miệng, mở miệng nói:
"Đông Sinh ca, ngươi thật thảm, cưới về một nương tử hung dữ như vậy, tim con cọp cái về làm dâu nhà huynh, huynh đệ chúng ta thật lo lắng cho huynh."
Đông Sinh cười:
"Đừng thay ta lo lắng, các ngươi vẫn nên lo kiếm vợ cho bọn ngươi trước đi!"
Lời này nói ra trúng chỗ đau của hai người bọn họ, hai ngươi bọn họ cũng không thèm cãi lại lau mặt tức giận bỏ đi.
Tần Châu Ngọc đắc ý vỗ vỗ tay:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!