Chương 34: Nương

Nói về mẹ Đông Sinh họ Lý, đại danh Thúy Liễu, hồi còn trẻ cũng là một

cô nương đẹp nhất nhì thôn. Bất quá làm cho nổi tiếng bên ngoài không

phải vì có sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn mà là vô cùng hung dữ. Năm đó,

Lý Thúy Liễu cũng là hoa khôi một vùng, rất nhiều nam tử trẻ tuổi theo

đuổi, coi trọng nàng, nhuwg tất cả kết cục đều không có ngoại lệ, đều bị sự hung dữ của nàng mà làm cho chạy mất.

Sau đó cuối cùng cũng gặp kẻ

không sợ chết là cha của Đông sinh, cũng là bộ dáng thư sinh nho nhã cử

chỉ nhẹ nhàng, không biết đã dùng kế sách gì, rốt cục cũng đã thu phục

được cô gái dữ dằn này, đem nàng cưới trở về thôn KIM VIỆN.

Thực đúng với câu nói: hỏi thế gian tình là gì? vỏ quýt dày có móng tay nhọn.!

Sau khi kết hôn cha mẹ Đông sinh tình cảm vợ chồng rất là hạnh phúc.

Chỉ tiếc là, ngày vui chẳng kéo dài được bao lâu. Lúc Đông sinh vừa

tròn hai tuổi, bị mắc bệnh lao mà qua đời, lưu lại mẹ Đông sinh một quả phụ xinh đẹp và một tiểu oa nhi.

Lúc ấy, thôn KIM VIỆN có mấy kẻ lưu manh háo sắc, gặp mẹ ĐÔNG SINH là

một quả phụ trẻ tuổi xinh đẹp, liền nổi lên sắc tâm, thường thường khiêu khích quấy rầy mẹ ĐÔNG SINH.

Mẹ Đông sinh mang theo một đứa bé, vừa muốn đi tìm việc làm, vừa phải

tốn tâm tư đối phó với bọn lưu manh vô lại này, vì thế trong lúc nhất

thời, này mấy người liền càng ngày càng có hành động làm càn, nhất là

tên bại hoại Tôn mặt rổ ở bên thôn Đông, một lần thừa dịp ban đêm, thế

nhưng dám cạy cửa sổ trèo vào lên gường mẹ Đông sinh. Mẹ Đông Sinh nửa

đêm giật mình tỉnh giấc, nhìn trong đêm tối đen như mực thấy bản mặt của tên Tôn mặt rổ, trong lòng liền nổi trận lôi đình, rốt cục thì không

thể nhịn được nữa, cầm lấy cái cuốc để nơi góc tường đánh liên tiếp vào

tên bại hoại Tôn mặt rỗ.

Tôn mặt rỗ không lường trước được sự việc, bị cái cuốc đánh tới tấp,

thiếu chút không còn toàn mạng, ôm cái đầu đang chảy máu, nghiêng ngả

lảo đảo chạy thật nhanh ra ngoài. Mẹ Đông Sinh tính tình hung dữ, làm

sao liền có thể dừng tay, khiêng cái cuốc liền đuổi theo, vẫn đuổi theo tên đó gần hai dặm đường.

Tôn mặt rỗ bị truy đuổi thật sự đã chạy không nổi nữa, mắt thấy không

còn thở nổi, đành phải quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ. Nhưng dù nhìn

thấy dáng vẻ này của hắn mẹ ĐÔNG SINH cũng không hề thấy tội ghiệp, đánh cho hắn gãy luôn hai chân. Sau này, từtên Tôn mặt rỗ đổi thành tên Tôn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!