Dù sao cũng là vùng hoang vu dã ngoại, hai người ngủ thẳng đến khi trời lờ mờ sáng, liền từ từ tỉnh dậy. Nắng sớm rọi xuống, hình dáng hai người ôm nhau, làm cho Đông Sinh này không khỏi có chút ngượng ngùng, thật nhanh bỏ tay đang ôm Tần Châu Ngọc.
Tần Châu Ngọc tức giận nằm trên người hắn, mở mắt nhìn trừng trưng hắn,
hừ một tiếng còn không quên trước ngực hắn đánh vài cái, mới tạm thời
hết giận. Hai người thu thập một phen, lại bắt đầu ra đi. Đến lúc này,
thực ra đường đi đến thôn KIM VIỆN không còn xa, đi một hồi đã thấy thôn hắn từng ở cách đó không xa như ẩn như hiện. Đi đến đầu thôn, Đông Sinh
liền nói người phía sau xuống ngựa.
Tần Châu Ngọc rầm rì nhảy xuống, xa
xa liếc mắt phía trước, kỳ quái nói:
"Đã tới nhà ngươi? Như thế nào ta nhìn không thấy một ngôi nhà nào hết, nhà của ngươi không phải là một cái sơn động đó chứ?"
Đông Sinh nhìn biểu tình ghét bỏ của nàng, trong lòng cảm thấy không vui, nói:
"Nhà của ta chính là ở sơn động như vậy đó, như thế nào? Đổi ý, nếu hiện tại đổi ý vẫn còn kịp, ra roi thúc ngựa đuổi theo quan khâm sai tuyển tú vẫn còn kịp"
Tần Châu Ngọc bĩu môi:
"Ở sơn động thì ở sơn động, ngươi có thể ở được không lý do gì mà ta không ở được."
Đông Sinh cười cười, gõ nhẹ trên đầu nàng một cái:
"Đi thôi, nơi này mới là cửa thôn, đương nhiên không có ngôi nhà nào rồi."
Tần Châu Ngọc xoa xoa trán kháng nghị:
"Ta đã mất trí nhớ, ngươi còn gõ?"
Đông Sinh buông tay nói:
"Nói không đúng cho nên bị gõ là đúng rồi"
Hai người bên này đùa giỡn, cách đó không xa, một thân ảnh vội vã
hướng bên này chạy tới, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu Biểu ca, biểu ca.
Đông Sinh nghe tiếng kêu nhìn lại, trên mặt vui vẻ, hướng người nọ vẫy vẫy tay: Nhị cường.
Tần Châu Ngọc cũng theo hắn nhìn qua đi, đây không phải là tiểu biểu đệ
từng đi cùng ĐÔNG SINH đến Vạn Xuân Lâu khai trai trước kia sao?
Nhị cường thở hồng hộc nhìn hai người đứng đó không xa thả chậm cước bộ, vốn là vẻ mặt hưng phấn, nhưng nhìn thấy Tần Châu Ngọc bên cạnh ĐÔNG
SINH, biến sắc, bỗng nhiên dừng lại cước bộ, chỉ vào Đông Sinh căm giận
giơ chân kêu to:
"Biểu ca, ta muốn nói cho biểu di, ngươi đem ả nhân tình này về nhà."
Nói xong, cũng không còn nhiệt tình vui vẻ đón biểu ca về nhà nữa liền quay lưng chạy đi.
Đông Sinh thấy thế mới sực nhớ mẹ hắn còn chưa biết, cũng không biết hai cái biểu đệ cùng mẹ hắn đã nói những điều tệ hại gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!