Chương 29: Không tiễn

Tuyển tú thành công. Tần Châu Ngọc tất nhiên vui mừng hết ý. Trên đường

trở về, cố ý nhảy chân sáo đến trước Đông Sinh, giơ tay múa chân tỏ ý

thõa mãn, đi đến bên cạnh Đông Sinh, khóe miệng kéo đến tận mang tai,

nghiêng đầu nhìn Đông Sinh, còn chưa mở miệng nhưng dáng vẻ rõ ràng muốn nói

"Ai nói ta không được chọn? Nhìn thấy không? Nhìn thấy không?"

Tâm tình Đông Sinh vừa mới hạ xuống, thấy bộ dáng này của nàng, trong

lòng lại lo lắng. Không muốn để ý đến nàng, vẫy vẫy ống tay áo đẩy nàng

ra. Tần Châu Ngọc đang vui sướng tột đỉnh, thấy hắn đẩy mình ra liền cho là hắn đang chột dạ không thừa nhận thua, khóe miệng ý cười càng sâu,

nhanh chóng chạy đến đuổi kịp, còn áp sát lại gần.

Đông Sinh đi nhanh, nàng cũng đi nhanh. Đông Sinh đi chậm, nàng cũng chậm theo, lâu lâu còn cố ý ủi nhẹ trêu chọc hắn.

Hai người hành động kì lạ, làm cho mọi người phải liếc mắt nhìn, còn có

một người phụ nữ lớn tuổi, ném ánh mắt hèn mọn nhìn qua, nhoe giọng nói

thầm,

"Lôi kéo, thật không có gia giáo"

Đông Sinh tai thính, nghe được lời như vậy. mặt liền đỏ, hận không thể lập tức về nhà.

Hết lần này đến lần khác, Tần Châu Ngọc chỉ chăm chăm vào việc trêu chọc Đông Sinh, nên nàng không nghe được những lời này.

Tất nhiên, nếu nàng

vô tình nghe được, cùng lắm cũng chỉ liếc mắt xem thường, rồi hét một

tiếng: Nhìn cái gì hả!Sau đó động tác lớn hơn.

Thật vất vả mới về được nhà, Đông Sinh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà cao giọng hỏi:

"Muội có yên hay không? Chỉ vừa được chọn cung nữ tạm thời mà đã vui như thế? Còn chưa biết chắc chắn có được vào cung hay không?"

Tần Châu Ngọc chăm chỉ mấy ngày nay, vất vả lắm mới có được hãnh diện,

đương nhiên sẽ không bị lời nói của hắn mà làm cho nổi giận, miệng vẫn

cười như cũ, chỉ tay đâm đâm trước ngực hắn: "A! Thẹn quá hóa giận? Ai

bảo huynh coi thường ta. Nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Bổn cô nương

lập tức muốn vào cung, chuyện tiến cung sau này không ai đoán được, nói

không chừng ta có thể thanh phi tử cũng nên. Cho dù không phải là phi tử thì cũng được nhà cao cửa rộng, ăn uống thoải mái.

"Nói xong, liền đắc ý cười vang. Một lúc sau, thấy Đông Sinh không chút thay đổi, giả vờ ho nhẹ tiếp tục hỏi:"Chẳng qua, nếu huynh cầu ta ở lại, ta cũng miễn cưỡng vứt bỏ vinh

hoa phú quý, tiếp tục ở lại địa phương nghèo khó này với huynh."

Nghe nàng nói như vây, Đông Sinh liền ngây người. Hắn ngẩng đầu nhìn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!