"Tiểu Ngọc, muội thật sự muốn tham gia tuyển tú?"
"Đúng, thư sinh ngốc nói ta nhất định không được chọn, ta chắc chắn sẽ thành công tuyển tú cho hắn xem!"
"Nhưng mà việc tuyển tú tiến cung này không để cho ngươi muội giận dỗi, gây chuyện. Nếu ngươi muội thực sự được tuyển, Tống đại ca phải làm sao bây giờ?"
"Cái gì làm sao bây giờ? Ta cũng không phải là người của hắn!"
"Muội cùng Tống đại ca thật không có quan hệ gì hết sao?"
Đương nhiên.
Trong phòng của Ngọc Nương, Tần Châu Ngọc ngồi gảy cầm lung tung, cùng Ngọc Nương ngồi một bên, một hỏi một trả lời.
Nói đến, từ hôm Tần Ngọc Châu giận dỗi quyết định tham gia tuyển tú, cả
người liền hang hắng hăng hái luyện tập, chuẩn bị, đối với Đông Sinh
liền hờ hững, nói chuyện ngữ khí kì quái, cũng không thèm nhìn hắn.
Đông Sinh thầm nghĩ, nàng còn chưa bay lên biến thành Phượng hoàng mà lỗ mũi đã hướng lên đến tận trời, thật sự muốn một bước lên trời, đúng là
hoang đường.
Tự nhiên cũng mặc kệ nàng, nàng muốn làm gì thì làm.
Chỉ là, Đông Sinh đã xem nhẹ tính tình quật cường của Tần Châu Ngọc,
ngày thường chỉ biết ngồi chờ một ngày ba bữa ăn, lúc này lạithay đổi
đến chóng mặt, ban ngày chạy tới Vọng Xuân lâu nhờ Ngọc Nương dạy bảo âm luật, buổi tối về nhà chong đèn đọc thơ.
Tần Châu Ngọc lớn lên ở Hầu phủ, tất nhiên cũng không xa lạ gì cầm kỳ
thi họa, nhưng bản tính không thích an phận ngồi một chỗ, không chịu
được sự yên tĩnh, cái gì cũng không có hứng thú, ba ngày rong chơi hai
ngày nằm võng phơi nắng, thứ gì cũng chỉ học được một chút, lấy đâu ra
tài giỏi. Lúc này lại còn mất trí nhớ, thật sự hỏng bét. May là lâm trận
mới mài gương, cũng sáng chói lóa.( Cái kiểu sắp đánh trận mới mài kiếm, làm sao sáng chói lên được)
Bận rộn như vậy đã được ba ngày, trên mặt đã mọc lên hai hạt mụn hồng hồng nhỏ bé.
Đông Sinh nghe được tin tức từ chỗ Huyện lệnh, khâm sai phụ trách việc
tuyển tú ngày mai sẽ đến, thấy vui khi người khác gặp họa (ý chỉ việc
Tần Châu Ngọc mọc mụn) thuận miệng trêu ghẹo Tần Châu Ngọc. Buổi tối đến lúc đi ngủ, thấy đèn trong phòng vẫn còn sáng, nghĩ đến Tần Chây Ngọc
hai ngày nay chăm chỉ, hăng hái, trong lòng bỗng chua xót, thực sự nàng
muốn tiến cung làm lão bà của hoàng thượng sao?
Lăn qua lộn lại nửa ngay, rốt cuộc nhịn không được, đứng dậy gõ cửa phòng một cái.
Có chuyện gì? Từ bên trong truyền ra giọng nói khó chịu của Tần Châu Ngọc, đáp lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!