Chương 27: Tuyển tú

Edit: SeobMon

Beta: Ishtar

Cố Khinh Chu

- Cố tướng quân quyền cao chức trọng bị cô nương hung dữ của một huyện nhỏ đánh cho bị thương, hôn mê hai ngày.

Đây là chuyện lớn.

Vì thế, Tần Châu Ngọc bị Huyện lệnh đại nhân nhốt vào đại lao, chờ Cố tướng quân tỉnh lại rồi xử lí.

Thế nhưng vẫn là Cố tướng quân trêu ghẹo người ta trước, tuy rằng bắt

Tần Châu Ngọc nhốt vào đại lao nhưng Huyện lệnh đại nhân không giống như giam nàng mà còn cho phép Đông Sinh vào thăm.

Lỗ mũi Đông Sinh vẫn còn sưng, qua khung cửa nhin thấy dáng vẻ này của

hắn, vành mắt Tần Châu Ngọc lại bắt đầu đỏ lên:

"Cái tên tướng quân đáng ghét kia, nghĩ bản thân mình giỏi lắm hay sao? Nếu lần sau gặp hắn, xem ta trừng trị hắn ra sao?"

Thấy nàng vẫn không biết nặng nhẹ, Đông Sinh nghiến răng nghiến lợi chỉ

tay về phía nàng:

"Nàng tại sao lại không hiểu chuyện như thế, nàng có biết mình đã gây đại họa rồi hay không? Người ta là tướng quân quyền cao chức trọng, đánh người cũng chỉ vì say rượu, sao nàng có thể đánh mạnh như thế?"

Tần Châu Ngọc quẹt miệng, có chút chột dạ, thấp giọng nói:

"Ai bảo hắn đánh huynh." Suy nghĩ một chút, nàng nói tiếp:

"Hơn nữa, người sai là hắn, chờ hắn tỉnh lại, ta nhất định phải phân rõ phải trái với hắn, ta không tin trên đời không có vương pháp. Huyện lệnh sợ hắn nhưng ta thì không."

Đông Sinh hơi ngẩn ra, thấy bộ dạng cương quyết của nàng biết nói gì

cũng vô ích, đành phải sử dụng đường vòng, tức giận nói:

"Đúng đúng đúng, ta biết muội lợi hại. Nhưng giờ nàng phải biết ngoan ngoãn, chờ Cố tướng Quân tỉnh lại, ta sẽ đi nói với ngài ấy."

Nói xong liền đứng dậy muốn đi.

Tần Châu Ngọc từ bên trong nắm lấy của vạt áo của hắn giương khuôn mặt đáng thương nhìn Đông Sinh.

Làm gì thế? Đông Sinh liếc nhìn nàng, thấy dáng vẻ cún con của nàng, trong lòng có chút khó chịu.

Tần Châu Ngọc ngập ngừng mấp máy môi, một lát sau, mới hờn dỗi mở miệng:

"Nơi này cơm rất khó ăn, buổi sáng ta chỉ mới ăn vài miếng, huynh có thể hối lộ nha dịch làm điểm tâm ngon cho ta được không?"

Đông Sinh oán thầm một câu, lại thở dài, từ trong lòng lấy ra hai khối

bánh nướng:

"Trước tiên ăn tạm cái này đã, nha dịch kia ta sẽ nói sau."

Tần Châu Ngọc vui vẻ nhận lấy bánh nướng, cắn một miếng, vừa ăn vừa cười sung sướng nói với Đông Sinh:

"Thư Ngốc, huynh thật tốt!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!