Chương 26: Loạn

Đông Sinh chạy tới nơi có thanh âm là sân sau của tiểu viện, trong bóng đêm, hắn chỉ thấy Tần Châu Ngọc tóc hỗn độn, nắm chặt hai đấm, đứng

hiên ngang, mà chung quanh có ba nữ nhân, sắc mặt không tốt vây quanh

nàng.

Đông Sinh hét lớn một tiếng:

"Các ngươi làm gì ở đây?"

Tiếng vừa dứt, người đã tới bên cạnh Tần Châu Ngọc, nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Tần Châu Ngọc gặp Đông Sinh sắc mặt không tốt, nhanh tay chỉ vào ba nữ

nhân chung quanh biện bạch:

"Ta cái gì cũng chưa làm, là mấy phụ nhân này tự nhiên lao tới công kích ta."

Trương Cẩn ở một bên sửng sốt hồi lâu, bây giờ mới phản ứng lại, cười

mỉa đi lên trước, nói:

"Là ba người vợ thấp kém hiểu nhầm tiểu Ngọc cô nương, tại hạ hội giáo huấn các nàng, mong rằng tiểu Ngọc cô nương đừng nóng giận."

Tần Châu Ngọc cũng mới nhớ tới bên cạnh còn có Trương Cẩn, quay đầu,

trợn mắt nhìn về phía hắn:

"Vừa mới nãy ba lão bà ngươi vô duyên vô cớ đánh ta, ngươi tại sao đứng yên một chỗ? thiệt thòi khi ngươi vừa nói muốn làm bằng hữu với ta."

Nàng vừa mới dứt lời, Đại lão bà của Trương Cẩn hùng hổ chỉ vào Tần Châu Ngọc nói:

"Còn nói không phải hồ ly tinh? Cô nương đàng hoàng làm sao lớn tiếng nói muốn làm bằng hữu với tướng công người khác sao?"

Tần Châu Ngọc còn chưa đáp lại, Đông Sinh bất mãn mặt nhăn mày nhíu,

nhưng ngữ khí vẫn rất tao nhã:

"Thiếu phu nhân, Tiểu Ngọc nhà chúng ta tính cách ngây thơ, nếu nói gì đó làm cho người không thích nghe, mong rằng người đừng để ý. Ta có thể cam đoan, nàng không có ác ý, cũng khẳng định không có ý định không sạch sẽ gì."

Trương phu nhân liếc mắt nhìn nhìn hắn, người này cũng thật là đẹp, sắc mặt thoáng hòa hoãn:

"Thì ra là phu tử học đường Tống tiên sinh, ta nghe nói tiên sinh trước đây không lâu đã cứu một cô nương, xem ra chính là vị tiểu Ngọc cô nương này. Ta tự nhiên là tin tưởng nhân phẩm của Tống tiên sinh, nếu Tống tiên sinh mở miệng, ta cũng không còn gì muốn nói, coi như là một hồi hiểu lầm."

Hiểu lầm? Tần Châu Ngọc không thể tin nàng có thể nhẹ nhàng bâng quơ

đem chuyện vừa mới nãy xóa bỏ, nổi giận đùng đùng muốn cãi lại, nhưng

vừa mới vừa tiến lên mấy bước, cả người bỗng nhiên bị một lực ôm lấy.

Những người ở đây nhìn tình hình trước mặt, đều nhất thời sững sờ giật mình.

"Ngọc Nhi... Ngọc Nhi... Quả thật là nàng!" Cố Khinh Chu nghiêng ngả

lảo đảo tiến lên, ôm lấy Tần Châu Ngọc, mùi rượu đậm đặc tức thì tràn

ngập trong không khí quanh mình.

Tần Châu Ngọc bị luồng lực mạnh mẽ này ôm ấp tới nỗi hít thở không

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!