Chương 23: Tranh chấp nhỏ

Phong lưu thành tính, Trương Cẩn Trương công tử là nhân vật đại diện tiêu biểu cho loại người này.

Đại danh của Trương công tử trong thành, có thể nói là, không người nào

không biết, không người nào không hiểu. Không phải vì hắn có lão cha là

phú hộ, mà là danh tiếng phong lưu của hắn quá mức nổi bật. Nhà nào có

khuê nữ xinh đẹp mà gặp phải hắn đều hoảng loạn thất sắc.

Nói chứ con đường phong lưu của Trương Cẩn Trương công tử bắt đầu khoảng mười hai, mười ba tuổi, khi đó hắn vẫn là thiếu niên chưa biết sự đời.

Nhưng bản lĩnh phong lưu háo sắc của Trương công tử phải nói là tiến

triển cực nhanh. Mới đầu khi gặp cô nương xinh đẹp thì tặng hoa dại ven

đường, về sau khi sinh ý của Trương viên ngoại càng lúc càng lớn, vị

công tử này liền mang vàng bạc châu báu trong nhà ân cần tặng cho người

đẹp.

Các cô nương trên đường, nếu thấy hơp về cơ bản thì đều không thoát khỏi sự quấy rầy của hắn. Thế nên trong một đoạn thời gian dài, trong thành

lưu truyền một câu nói: phòng cháy, phòng trộm, phòng Trương công tử.

Về sau, Trương viên ngoại thật sự bất mãn với việc con trai độc đinh của mình phong lưu bên ngoài, tới năm hắn mười sáu tuổi liền cưới cho hắn

một cô nương như hoa như ngọc.

Qua hai năm, thấy hắn chưa chịu thu liễm, lại nạp hai phòng thiếp. Nhất thê nhị thiếp này đều là người mạnh mẽ

lợi hại, nhưng lại khó đoàn kết với nhau.

Vốn tưởng rằng Trương công tử

có thể thay đổi, nhưng sau một khoảng thời gian hảo hảo tốt vẫn không

chịu được đi tìm hoa hương cỏ dại. Tuy rằng không hề quấy rầy nữ tử đàng hoàng, nhưng mà đi những nơi yên hoa như Vọng Xuân Lâu là không thể

thiếu được.

Tần Châu Ngọc dĩ nhiên không biết phẩm hạnh của Trương Cẩn. Mà bởi đã

quá lâu không ra tay với nữ tử đường hoàng, Trương công tử hưng phấn

dâng trào, ở trong trà lâu huyên náo không ngừng, khoe khoang tơ lụa

trên người xuất xứ từ đâu, ngọc bội quý giá như thế nào, Trương gia có

bao nhiêu sản nghiệp, trải khắp thành như thế nào, phóng đại hết cỡ mị

lực khổng tước của hắn.

Không nghĩ rằng Tần Châu Ngọc không hề có khái niệm với những thứ đó, tự nhiên cũng không hề hứng thú. Nàng chính là nghiêm túc uống trà, ngẫm

nghĩ, nguyên lai thì ra bích loa xuân cũng chỉ như thế này thôi! Sau đó

liền đem lực chú ý toàn bộ tập trung vào món điểm tâm trước mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!